Tiêu Tranh bất giác bị dáng vẻ thế này của nàng thu hút, dứt khoát gác bút trên tay, nhìn chằm chằm động tác của nàng.
Lúc thì nhíu mày trầm tư, lúc lại lắc đầu thở dài, lúc thì tựa như đã hạ quyết tâm ghê gớm gì đó, múa bút thành văn……
Tiêu Tranh lần đầu tiên cảm thấy biểu cảm của thiếu nữ này thập phần sinh động, không giống với bất kỳ thiếu nữ nào từng gặp trước đây, không hề kính sợ khúm na khúm núm, cũng không vờ rụt rè nhu nhược, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều rất tự nhiên, mặc dù có chút…..tùy tiện.
Hắn quan sát một lúc, cười lắc đầu, cúi xuống tiếp tục chính vụ trên tay, đáng tiếc động tác rất khẽ này toàn bộ đều rơi vào trong mắt Triệu Toàn đang đứng bên cạnh, khiến hắn thầm sợ hãi.
Vương gia nè, Ngài ngàn vạn lần đừng nhìn trúng cô nương làm điểm tâm nha…………TAT
Thời gian một nén nhang cuối cùng cũng qua, trong lư hương chỉ còn một chút khói tàn lượn lờ, Tiêu Tranh gác bút, “Triệu Toàn, thu lên đây đi.”
Triệu Toàn cung kính vâng theo, người vừa tới trước tiểu án của Tần Dung thì đã thấy nàng ấy bắt đầu rơi lệ thương tâm, xem ra tình hình không lạc quan là mấy.
Những người khác cũng không khá gì hơn, ngoại trừ Phó Thanh Ngọc vẻ mặt trầm tĩnh thì đều là bộ dạng mặt xám mày tro, có điều trong số đó Văn Tố là đặc biệt nhất.
Bởi vì biểu cảm của nàng không phải khổ sở, cũng không phải ảo não, mà là………..phẫn nộ.
Triệu Toàn chăm chăm nhìn nàng hết một hồi lâu mới dám đi thu quyển sổ trong tay nàng, thập phần cẩn cẩn thận thận, sợ đυ.ng trúng gai của nàng. Đến khi rút lại quyển sổ từ trên tay nàng, vô tình thuận theo tầm mắt nàng liếc qua, cằm suýt nữa thì kinh ngạc đến rơi xuống.
Văn Tố vậy mà lại nổi giận đối với Nhϊếp chính vương.
Nè, cô nương, cô liệu có phải là thi đến ngốc rồi không vậy? -_-\
Rõ ràng Tiêu Tranh cũng trông thấy biểu cảm của nàng, trong mắt thoáng chốc lóe qua vẻ ngạc nhiên, sau đó liền phất tay: “Các vị xin mời về, Văn cô nương ở lại.”
Tần Dung nghe thế thì trực tiếp khóc lên thành tiếng.
Văn Tố vẫn giữ thái độ tức giận, ung dung thản nhiên đứng dậy, sau khi mọi người đều lui ra thì thoải mái đi tới trước mặt Tiêu Tranh.
“Văn cô nương vì sao mặt lại hàm chứa nộ sắc?”
Âm vực Tiêu Tranh trầm ổn lạnh nhạt, mặc dù không có bất kỳ lên xuống nào nhưng vẫn lộ ra khí thế áp đảo, Văn Tố nuốt nước miếng, thầm siết chặt nắm tay mới không đến nỗi lùi bước.
“Dân nữ…..có chuyện muốn nói.”
“Nói.”
“Dân nữ cho rằng, đề khảo thí Vương gia giao cho dân nữ đích thực hoang đường.”
“Rầm!” Triệu Toàn đang ở bên cạnh sắp xếp sổ con trên tiểu án nghe thế liền ngã nhào một cái, đầu đánh cốp lên mặt bàn.
Tiêu Tranh nghe thấy mặt lại không hề đổi sắc, trong mắt trái lại ánh lên một tia hứng thú: “Sao lại nói vậy?”
“Vương gia luôn miệng hỏi dân nữ nên làm thế nào xử lý chuyện Ngô vương mở khoa chiêu sĩ, nhưng dân nữ cho rằng chuyện này vốn sẽ không xảy ra.”
“Sao chứ?” Tiêu Tranh nghe vậy liền sửng sốt.
Nàng thế nhưng lại nói như vậy, thám tử hồi báo, Ngô vương hiển nhiên đã bắt tay chuẩn bị việc này, ước chừng đầu tháng tư liền thực thi, nhưng nàng ấy lại nói chuyện này vốn sẽ không xảy ra?
Trông thấy Nhϊếp chính vương trước giờ luôn vững vàng như núi lại để lộ biểu cảm kinh ngạc, trong lòng Văn Tố có chút cảm giác thành tựu, tiện đà ưỡn thẳng ngực, khí thế bừng bừng.
Tiêu Tranh dằn xuống cảm giác chấn kinh, bình thản nói: “Nói thử nguyên nhân.”
Văn Tố thưa: “Vương gia không ngại thử nói trước nguyên nhân Ngài cho rằng Ngô vương có đủ năng lực thực hiện việc này chứ.”
“Thám tử hồi báo, hắn đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, ngay cả ngày khảo thí cũng đã ấn định.”
“Thì ra là vậy.” Văn Tố khẽ nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ánh sáng, như thể bắt được mấu chốt gì đó, thần tình cũng chứa một tia đắc ý nắm chắc phần thắng.
“Như vậy, chúng sĩ tử kia thì sao? Vương gia có từng nghĩ qua suy nghĩ của họ?”
Tiêu Tranh nhíu mày một cái, dường như có chút nghi hoặc.
Văn Tố lùi về sau một bước, hướng phía hắn cung cung kính kính hành lễ một cái, “Vương gia, đáp án của dân nữ đã viết trong sổ, vẫn xin Vương gia tự mình xem qua.” Dứt lời ngẩng đầu mỉm cười, thản nhiên lui ra, thong dong nhàn nhã như thể mọi việc đều đã nằm trong tầm tay, bốn bề tĩnh lặng.