Mấy người họ vội vàng định đứng dậy hành lễ, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại, “Miễn đi, trực tiếp bắt đầu thôi.” Dứt lời liền đi tới sau thư án, chậm rãi ngồi xuống.
Triệu Toàn lập tức từ trên thư án của hắn lấy qua vài quyển sổ đi tới trước tiểu án, liếc thấy mấy vị mỹ nhân đều căng thẳng nhìn mình chằm chằm, người luôn tự nhận là da dày thịt béo cũng không khỏi đỏ mặt.
“Ờm, các vị cô nương, Vương gia đưa cho mỗi người các vị một đề bài, đều ở trong sổ này. Nhìn người mà quyết định, mỗi đề tài đều không giống nhau, các vị nội trong vòng một nén nhang nhất định phải hoàn thành.”
Triệu Toàn giải thích tình hình, bắt đầu chiếu theo tên trên sổ phân phát đến tay từng người.
Tâm trạng vốn căng thẳng hết nửa ngày của Văn Tố hiện giờ trái lại trở nên trấn định, nàng quay đầu nhìn Phó Thanh Ngọc bên cạnh, thấy nàng ấy đã mở sổ đọc đề, ánh mắt vẫn trầm ổn như trước giờ, xem ra là như trong lòng dự đoán. Nhưng đợi tới khi nàng tự mình giở sổ ra đọc, bả vai nháy mắt rũ xuống.
Đề mục này cũng thật hợp với thân phận của nàng: Ngô vương muốn ở Giang Đông và Giang Nam mở khoa thi chiêu sĩ, ngươi cho rằng nên giải quyết thế nào?
Văn Tố nhíu mày, Ngô vương này liệu có thể bớt càn rỡ một chút, hoặc là ngươi đi chỗ khác mà quậy cũng được, sao ngươi cứ khăng khăng muốn ở Giang Nam mà quậy, cửa thành bốc cháy, liên lụy đến cá trong hồ chứ.
Nàng đau khổ một hồi, lại nhìn sang Phó Thanh Ngọc, thấy nàng ấy đã vén áo mài mực, chuẩn bị giải đề.
Khác biệt giữa người với người quá rõ rồi.
Khoảng thời gian này nàng chuẩn bị đều là mấy sách luận học thuộc lòng, nào có ngờ rằng khảo thí của Nhϊếp chính vương lại là chính trị đương thời, đây đúng thật là làm khó người ta mà.
Văn Tố cầm bút phát rầu, ánh mắt lơ đễnh quét về phía Nhϊếp chính vương, có chút sửng sốt.
Tiêu Tranh cau mày, cầm bút rũ mắt xem tấu chương trước mặt, khóe môi mím chặt, hình như rất không vui.
Văn Tố nhìn dáng vẻ của hắn, lại nhìn nhìn mình, chợt cảm thấy hiện giờ hắn và mình rất giống nhau.
Lẽ nào Nhϊếp chính vương cũng gặp phải vấn đề nan giải?
Tiêu Tranh quả thực đang đối mặt với nan đề, trên thực tế Hoàng đế bệ hạ vừa mới ầm ĩ to một trận với hắn.
Bước cuối cùng của khoa cử — thi đình kết thúc, đã tới thời điểm Hoàng đế bệ hạ kim bút đề danh.
Kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.
Tiểu hoàng đế lần này vừa ý một thư sinh trẻ tuổi họ Lưu tên Kha, cho rằng hắn có suy nghĩ độc đáo, là tài năng hiếm có. Nhưng Tiêu Tranh không cùng ý kiến, người hắn vừa mắt là con trai của Chu đại học sĩ Văn Uyên các – Chu Hiền Đạt.
Hai người này thành tích tương đương nhau, chỉ là chủ trương chính trị có hơi khác.
Lưu Kha xuất thân bần hàn, tuổi còn trẻ mà đã có ý chí xông pha, nhưng lời nói ít nhiều cũng có chút lý luận suông thiếu cơ sở thực tế. Chu Hiền Đạt xuất thân từ thế gia đại tộc, tính tình trầm ổn thủ lễ, mặc dù có hơi bảo thủ, nhưng đáng quý ở chỗ tiến thủ có chừng mực, làm đâu chắc đó. Trong thời cuộc hiện giờ, chính là đang cần nhân tài như vậy.
Đáng tiếc Hoàng đế bệ hạ cho rằng Tiêu Tranh hài lòng là vì bối cảnh thế gia của Chu Hiền Đạt, cảm thấy hắn đang khuếch trương quyền thế, trong lòng tự nhiên không vui, thế nên nhịn không được cãi nhau ầm ĩ một trận với hắn ở Ngự thư phòng.
Nhang trên bàn đã cháy hết một nửa, Tiêu Tranh thu lại suy nghĩ nhìn xuống dưới, ngoại trừ Phó Thanh Ngọc đang lưu lưu loát loát viết thì những người còn lại đều vò đầu bứt tai, dáng vẻ lòng như lửa đốt.
Dường như có ánh mắt khóa chặt trên người mình, hắn nhẹ quay đầu, đối diện với một gương mặt trắng trẻo sạch sẽ ở hàng cuối cùng.
Giống như lần trước khi đưa điểm tâm tới, con ngươi đen trắng rõ ràng đảo tròn, như thể đang suy ngẫm gì đấy, mang theo đôi chút giảo hoạt.
Tiếp xúc với ánh mắt Tiêu Tranh, Văn Tố giật mình, vội vội vàng vàng cúi đầu, bộ dạng như con thỏ bị kinh hãi, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng.
Không lâu sau, nàng lại từ từ ngẩng lên, có điều là nhìn lư hương trên thư án, chỉ còn lại một đoạn ngắn, nàng sầu mi khổ não gục đầu, cuối cùng chấm chấm mực, chuẩn bị giải đề.