Tiêu Tranh đối với biểu hiện này của nàng thập phần tò mò, liền bảo Triệu Toàn trước lấy quyển sổ của nàng cho mình xem.
Triệu Toàn hãy còn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc vừa rồi, Tiêu Tranh lại gọi hắn một tiếng mới xem như tỉnh táo, vội vàng tìm quyển sổ của Văn Tố trình lên.
Lúc mở quyển sổ, Triệu Toàn cho rằng biểu cảm của Vương gia nhà mình sẽ là gật đầu thập phần tán thưởng, kế đó cười khẽ, ít nhất biểu hiện vừa rồi của Văn Tố đã cho người ta cảm giác như vậy. Thế nhưng sự thực chứng minh đấy là nhận định sai lầm, Tiêu Tranh không chỉ không cười, ngược lại còn nhíu mày.
Bởi vì trong sổ chỉ viết mỗi một câu: “Danh sĩ Giang Nam rất thanh cao, không cần lo ngại.”
Tiêu Tranh đối với một câu chẳng đi đến đâu này có chút bực mình, thế nhưng suy nghĩ chợt chuyển, bắt đầu liên tưởng đến biểu hiện vừa rồi của Văn Tố liền sáng tỏ.
Chả trách nàng ấy lại hỏi hắn có từng cân nhắc tới suy nghĩ của chúng sĩ tử, thì ra là có ý này.
Ngô vương quả thực là muốn tiến hành khoa cử, nhưng đấy cũng phải được chúng sĩ tử phối hợp mới được.
Một câu kia trong sổ của Văn Tố ý rõ ràng chính là: Ngài đừng xem thường người có học Giang Nam chúng tôi, chúng tôi ai cũng có cốt khí của mình hết, sẽ không mất phẩm chất mà đi tham gia khoa cử không chính quy của Ngô vương thế đâu!!!
Đây chính là lý do của ánh mắt phẫn nộ kia.
Tiêu Tranh gấp sổ, cuối cùng như sở nguyện của Triệu Toàn mỉm cười một cái, “có lẽ bổn vương thật sự nghĩ nhiều rồi, văn nhân rất trọng khí tiết, đương nhiên sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy mới phải.”
Triệu Toàn mù mù mờ mờ nhưng lại một lòng trung thành, hiện giờ phản ứng duy nhất có thể làm chính là: “Vương gia anh minh.”
Dứt lời ánh mắt hắn lướt đến bên cửa, hắn biết Văn cô nương vừa rồi bày đặt làm giá đi khỏi hiện giờ đang không chút hình tượng, bộ dạng như thằn lằn dán lên cửa nghe trộm động tĩnh. →_→
Văn Tố trước đây từng nghe cha nàng nói, nếu như muốn người khác tin những gì mình nói là thật thì phải chủ động cướp lời, đến trước là chủ, để lại ấn tượng với người khác, cho nên nàng vừa rồi mới nói như thế.
Không thể không nói, mặc dù căng thẳng, nhưng một phen kia cũng xem như vừa đúng nắm chắc trong tay, không ấm không nóng, cộng thêm cuối cùng bảo Tiêu Tranh tự mình lĩnh hội lại càng có hiệu quả. Bởi vì nếu như để nàng trực tiếp nói ra, có lẽ trái lại sẽ bị cho rằng đang ăn nói lung tung, cưỡng từ đoạt lý.
Ánh mắt Tiêu Tranh ở phía cửa quét một vòng, thả quyển sổ trong tay, cố ý đề cao giọng nói: “Mặc dù có vẻ ngụy biện, nhưng cũng có đôi chút đạo lý, miễn cưỡng coi như hợp cách đi.”
Ngoài cửa vang lên một trận sột soạt, hình như có gì đó đang giậm chân, xem ra không phải kích động bình thường.
Tiêu Tranh nhếch khóe môi, có cần cao hứng đến thế không?
Kết quả khảo thí ở phủ Nhϊếp chính vương rất nhanh đã có, đầu bảng đương nhiên là Phó Thanh Ngọc, Văn Tố miễn cưỡng nằm ở hạng trung bình, dù sao có thể ở lại là được.
Về phần thứ bậc của năm vị tiểu thư quan gia nhóm Tần Dung, nghe đâu không thể đỗ, bởi vì Nhϊếp chính vương chỉ căn dặn Triệu Toàn một câu: “Cẩn thận tiễn ra khỏi phủ đi.” Thành tích gì đó nửa chữ cũng không hề nhắc tới. -_-\
Mấy vị tiểu thư quan gia đều đón nhận sự chờ đợi thiết tha của người nhà mà tới đây, nỗ lực lâu như vậy, nào có cam tâm bị đuổi về như thế?
Đặc biệt là Tần Dung, trước khi đến đây đã sắt son đảm bảo với người nhà không được danh hiệu vương phi thì không về, hiện giờ đã đi đến nước này, quả thật không còn mặt mũi. Vì thế, nàng còn gây lên phong ba không nhỏ.
Nói ra cũng đơn giản, chẳng qua là cởi sạch bò lên giường của Nhϊếp chính vương, nghĩ định tạo ra đôi chút tai tiếng, không ngờ sau đó người vào phòng lại hoàn toàn xa lạ, vì thế trở thành một hồi bi kịch.
Thì ra Tiêu Tranh lo lắng Tiêu Đoan sức khỏe không tốt, sớm đã để phía đông noãn các mình đang ở cho hắn, còn bản thân thì dọn sang phía tây.
Đến lúc này, cuộc chiến tranh đoạt của mấy vị tiểu thư quan gia với Nhϊếp chính vương kết cục là toàn quân bị diệt, hôm sau tất cả đều bị tiễn ra khỏi phủ.