Có nhiều lúc, Cố Cẩn Ca thật sự cảm thấy Cố Minh rất phiền, động một chút là ôm ôm ấp ấp.
Mà lúc trước còn đỡ, từ sau đêm qua nàng nôn ra máu bị cô ta nhìn thấy, tay của cô ta liền bắt đầu không thành thật.
Ví dụ như lúc này, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hai chị em tay nắm tay, nhưng chỉ có Cố Cẩn Ca mới biết, ngón tay cái của Cố Minh đang khẽ ấn lên mu bàn tay nàng, nhàn nhã vuốt ve.
Trong lòng nàng dâng lên sự chán ghét, cầm lấy cổ tay Cố Minh, không dấu vết đẩy người ra xa.
"Tiểu Minh, em tìm chị có chuyện gì sao?"
Cố Minh mỉm cười, khuôn mặt cô ta trong sáng đơn thuần, nụ cười cũng ngọt ngào, một tay che miệng, kề sát bên tai Cố Cẩn Ca, nhỏ giọng hỏi: "Chị, vì sao Lan tổng đến đây, lại chỉ định chị đi đón tiếp vậy?"
Vẻ mặt của Cố Cẩn Ca không thay đổi, chỉ có tầm mắt đảo qua, thấy Giang Khánh Lan sắc mặt không tốt nhìn nàng, ngay cả Tiêu Nhiễm cũng đang nhìn chằm chằm bên này.
Khóe môi Cố Cẩn Ca hơi gợi lên một chút: "Là chủ nhiệm lớp bảo chị đi."
Cố Minh không chú ý đến ánh mắt của Tiêu Nhiễm, hiện tại cô ta đang có hứng thú với Cố Cẩn Ca, lại theo bản năng cảm thấy Tiêu Nhiễm đã là vật trong túi mình, làm sao còn để tâm đến quá nhiều.
"Chị thật sự không biết Lan tổng sao?"
Bữa tiệc ngày đó, Lan Lịch cũng có mặt, tuy rằng Cố Minh không nhìn thấy Cố Cẩn Ca và Lan Lịch có tiếp xúc riêng, nhưng cô ta không loại trừ khả năng hai người đã có quen biết nhau từ trước.
Cố Minh bắt đầu hiểu được sức hấp dẫn kỳ lạ của Cố Cẩn Ca, ngay cả một người vốn chán ghét nàng đến cực điểm như cô cũng có thể bị quyến rũ chứ đừng nói đến một nữ CEO phong lưu như Lan Lịch.
"Nếu nói là quen biết, thì Tiểu Minh với Lan tổng chắc phải quen thuộc hơn chị."
Cố Cẩn Ca nghiêng đầu, để vành tai mình tránh xa môi của Cố Minh, sau đó mới mỉm cười nói tiếp: ""Hình như em rất có hứng thú với Lan tổng?""
Lúc đầu Cố Minh còn ở trước mặt Cố Cẩn Ca giả vời ngây thơ, nhưng từ tối hôm qua cô ta đã lộ ra bộ mặt của mình, nên hiện tại ở trước mặt Cố Cẩn Ca, cô ta cũng không ngại phô bày ra dã tâm của mình nữa.
"Người như Lan tổng, ai mà không muốn kết giao chứ."
Lan Lịch tuy rằng phong lưu nhưng lại có bối cảnh hùng hậu, nếu như có thể được cô ta ủng hộ, chuyện chiếm đoạt tài sản của nhà họ Cố trong tương lai nhất định sẽ thành công.
Cố Cẩn Ca nghe vậy thì nhu hòa cười, nhưng Cố Minh lại cảm thấy tai mình bỗng tê dại, nhịn không được nhìn đối phương lâu hơn, lại chỉ nghe Cố Cẩn Ca nhẹ giọng nói: "Tiểu Minh, nếu em để Tiêu tiểu thư nghe được những lời này, chỉ sợ sẽ ghen đó."
Sắc mặt Cố Minh trong phút chốc cứng đờ, lúc này cô ta mới nhớ tới Tiêu Nhiễm và Cố Cẩn Ca học cùng một lớp, nhưng trong lòng cô lại chỉ nghĩ đến Cố Cẩn Ca, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.
"A Nhiễm toàn tâm toàn ý với em, chắc chắn sẽ không ăn giấm chua* em với chị đâu."
*Giấm chua: Ghen
Cố Minh cố ý xuyên tạc lời nói của Cố Cẩn Ca, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ trong lòng cô ta đang bất an.
Nụ cười của Cố Cẩn Ca càng thêm rõ ràng, nàng âm thầm rút khỏi bàn tay của Cố Minh: "Tiêu Nhiễm đang nhìn em, không bằng em qua đó nói chuyện với cậu ấy đi."
Cố Minh còn chưa kịp từ chối, Cố Cẩn Ca đã bước nhanh tới bên cửa sổ, hướng Tiêu Nhiễm gọi: "Tiêu Nhiễm, Tiểu Minh tìm cậu."
Tiêu Nhiễm còn chưa nhúc nhích, Giang Khánh Lan đã đột nhiên đứng lên, làm Lương Tích ở bên cạnh bị dọa cho nhảy dựng: "Cậu làm sao vậy..."