Tay Giang Khánh Lan siết lại thành nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Nhiễm, cái ghế trước mắt nhanh chóng bị đá văng sang một bên, hành động này làm nữ sinh ngồi cùng bàn với cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cúi đầu, không dám nhìn sang nữa.
Lương Tích biết điều nuốt hết những lời còn lại vào bụng, cô ấy không dám chọc Giang Khánh Lan vào lúc này.
Vừa rồi Giang Khánh Lan rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Cố Cẩn Ca lướt qua người mình, nhưng sắc mặt nàng rất lạnh nhạt, thế mà khi dừng lại trên người Tiêu Nhiễm, lại trở nên dịu dàng như nước?
Buổi sáng Tiêu Nhiễm còn nói, Cố Cẩn Ca thiếu chút nữa đã trở thành vị hôn thê của cô ta, thế mà bây giờ hai người họ ở trước mặt cô lại còn mập mờ như vậy, rõ ràng là nửa điểm cũng không để cô vào mắt.
Giang Khánh Lan không thể lý giải được rốt cuộc là cô sai ở chỗ nào.
Cô tự thấy mình đối với Cố Cẩn Ca rất tốt, nếu là người khác cô tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn hay dễ dàng bỏ qua như vậy, dám ở tát cô một bạt tai, khẳng định đã bị cô xử lý từ lâu rồi.
Nhưng Cố Cẩn Ca lại không hiểu.
Lúc này Tiêu Nhiễm đi được một đoạn mới thấy sau lưng lạnh toát, bước chân cũng hơi dừng lại nhưng chỉ trong vài giây, sau đó lại sải bước ra ngoài.
"Minh Minh."
Tiêu Nhiễm vừa ra, Cố Cẩn Ca đã nhân cơ hội nói nàng vẫn còn chưa làm bài tập xong, vẻ mặt rất chân thành, giống như thật sự đang lo lắng cho bài vở của mình.
Cố Minh không tìm được lý do phản đối nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bước vào lớp.
Chỉ là Cố Cẩn Ca vừa mới ngồi xuống, Giang Khánh Lan đã đi qua: "Cẩn Ca, cậu nên cách xa Tiêu Nhiễm ra."
Cố Cẩn Ca vẫn không buồnn ngẩng đầu lên nhìn Giang Khánh Lan, chỉ nói: "Chuyện của tôi không liên quan đến cậu."
Lúc này, sắc mặt Giang Khánh Lan đã âm trầm đến đáng sợ, làm xung quanh ai nấy cũng đều như đang hít vào khí lạnh, không dám lên tiếng, Nguyên Duyên ở dưới bàn còn len lén kéo tay áo của Cố Cẩn Ca.
Cố Cẩn Ca bất đắc dĩ phải ngước mắt lên nhìn Giang Khánh Lan, trong giọng mất kiên nhẫn rõ ràng: "Cậu có thể đừng động một chút là ức hϊếp người khác được không?"
Giang Khánh Lan hơi ngây ra, sau đó lại càng tức giận hơn: "Tôi ức hϊếp cậu lúc nào?"
Cô ở trước mặt Cố Cẩn Ca cư xử giống như một đứa cháu trai, cúi thấp làm nhỏ, mà Cố Cẩn Ca lại còn dám nói cô ức hϊếp nàng?
"Cậu nghe không hiểu tiếng người hay sao, ý tôi là, cậu có thể đừng dọa các bạn học khác được không?" Cố Cẩn Ca nói lời này thật sự quá mức lạnh lùng, trong lòng Nguyên Duyên âm thầm toát mồ hôi thay nàng.
Trước giờ chưa từng có người nào dám nói chuyện với Giang Khánh Lan như vậy, Cố Cẩn Ca xem như là đủ can đảm rồi.
Giang Khánh Lan lại nhìn lướt qua đám người mà cô cảm thấy chướng mắt bên cạnh, vẻ mặt càng thêm khó coi, việc người khác sợ cô thì có liên quan gì? Tại sao cô phải để ý đến tâm tình của mấy người này?
"Tôi không dọa bọn họ."
Cố Cẩn Ca chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Giang Khánh Lan cúi đầu, nghẹn nửa ngày mới có thể nói được một câu: "Tôi sẽ, cố gắng."
Hệ thống cảm thấy trong một khắc ấy ký chủ của nó bất lực rõ ràng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
"Cậu đem thời gian tiêu phí ở trên người tôi đều không được gì." Cố Cẩn Ca hiếm khi nghiêm túc như vậy, lời này nàng là đang nói với Giang Khánh Lan, nhưng cũng là nói với Dụ Lạc Cảnh.
Giang Khánh Lan nắm chặt nắm tay: "Là tôi tình nguyện."