Luôn Có Nhiều Kẻ Điên Cố Chấp Bám Lấy Tôi

Chương 27: Hy vọng sẽ không thay đổi

Nàng vẫn bảo vệ Nguyên Duyên ở phía sau, khiến Giang Khánh Lan hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Duyên, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt.

Nếu không phải do Cố Cẩn Ca đang chắn trước người Nguyên Duyên, Giang Khánh Lan thật đã sớm lôi đối phương ra ném sang một bên rồi.

Dựa vào cái gì mà ai cũng có thể được Cố Cẩn Ca ưu ái, còn cô hết lần này tới lần khác đều không được?

Nguyên Duyên bị Giang Khánh Lan trừng đến đứng ngồi không yên, vừa rồi cô cố lấy hết dũng khí để đối kháng với Giang Khánh Lan một lần, nhưng sau đó đã sợ đến chân cũng phát run rồi, còn phải dựa vào Cố Cẩn Ca bảo vệ lại.

Đến khi Giang Khánh Lan tức giận bỏ ra ngoài, Nguyên Duyên mới có thể thở phào một hơi, lại nhìn sang sắc mặt nhợt nhạt của Cố Cẩn Ca, cô nhịn không được mà áy náy nói: "Xin lỗi Cẩn Ca, lúc nảy mình không chỉ không giúp được cậu mà còn gây thêm phiền toái cho cậu."

"Đừng nói như vậy, mình còn phải cảm ơn cậu." Cố Cẩn Ca vỗ nhẹ lên mu bàn tay Nguyên Duyên, chân thành nói: "Cảm ơn cậu, Duyên Duyên."

Nguyên Duyên hai mắt đều đỏ lên, sao trên đời này lại có người dịu dàng như Cố Cẩn Ca chứ? Rõ ràng chính mình đang bị bắt nạt, lại còn muốn an ủi người khác.

Tiêu Nhiễm vẫn còn chưa đi, vừa rồi cô bị Giang Khánh Lan nói vài câu, nhất thời cảm thấy có chút lúng túng, đi cũng không được, mà không đi cũng không được.

Cố Cẩn Ca ngẩng đầu nhìn cô: "Tiêu Nhiễm, cảm ơn cậu vừa rồi thay mình nói chuyện, nhưng có một số việc, vẫn là đừng nên nói lung tung thì tốt hơn."

Ý của Cố Cẩn Ca rất rõ ràng, ám chỉ chuyện lúc nảy Tiêu Nhiễm nói nàng là vị hôn thê của cô ấy.

Tiêu Nhiễm sửng sốt một lúc, theo bản năng hỏi ngược lại: "Tôi không nói lung tung, chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Cha của cô ở trước mặt mẹ cô khen Cố Cẩn Ca hết lời, nên ở trước mặt Cố Cẩn Ca, cha cô phỏng chừng cũng đã nhắc tới chuyện này, cô cũng không tin nàng không biết.

"Mình chỉ biết cậu cùng Tiểu Minh quan hệ rất tốt, Tiểu Minh cũng rất thích cậu." Cố Cẩn Ca ngừng một chút, giọng nói của nàng rất điềm đạm, từ biểu cảm sắc mặt, căn bản không thể nhìn ra tâm tình thật sự của nàng là như thế nào: "Mình rất ngưỡng mộ tình cảm giữa hai người."

"Cậu thật sự coi Minh Minh là em gái cậu?"

Tiêu Nhiễm vẫn không tin, vì Cố Minh vẫn còn mang theo ý thù địch với Cố Cẩn Ca, Cố Cẩn Ca không có khả năng sẽ coi đối phương như em gái.

"Tiểu Minh vốn là em gái của mình, có cái gì thật hay giả?" Cố Cẩn Ca cười nhạt: "Mình biết cậu thích em ấy, cũng không hy vọng cậu sẽ thay đổi."

Tiêu Nhiễm không hiểu những lời này của nàng, cô nhíu mày: "Cậu có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là đơn giản muốn chúc phúc cho hai người thôi."

Cố Cẩn Ca nói xong thì cúi đầu tiếp tục đọc sách, cũng không quan tâm Tiêu Nhiễm nghĩ ra sao.

Tiêu Nhiễm còn muốn nói gì đó nhưng thấy Cố Cẩn Ca thật giống như không muốn nói chuyện cùng cô nữa, huống hồ Giang Khánh Lan rời đi không bao lâu đã quay lại, ở ngay bên kia đang lạnh lùng nhìn cô, làm những lời chưa kịp nói ra phải tạm thời nuốt xuống.

Tiết thứ hai sau giờ học, giáo viên đến lớp gọi Cố Cẩn Ca.

"Thật ra việc này cũng không phải chuyện lớn nhưng vẫn phải xem trọng." Giáo viên chủ nhiệm đưa cho nàng một phần tài liệu, nét mặt rất ôn hòa: "Vị này đã từng là học sinh của trường chúng ta, cũng xem như là đàn chị của em, tốt nghiệp loại xuất sắc rất nổi tiếng."