Đầu mày Tiêu Nhiễm hơi cau lại, tuy rằng cô không thích Cố Cẩn Ca, nhưng nhà họ Cố cùng nhà họ Tiêu vốn có mối quan hệ rất tốt, nếu để cho cha cô biết Cố Cẩn Ca ở trường bị người khác ức hϊếp mà cô nhìn thấy lại không qua giúp đỡ, thì không biết phải ăn nói thế nào.
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhiễm đi thẳng tới: "Cố Cẩn Ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiêu Nhiễm không phải Nguyên Duyên, tất nhiên sẽ không kiêng dè ánh mắt cảnh cáo của Giang Khánh Lan, tiếp tục nhìn Cố Cẩn Ca hỏi: "Có người bắt nạt cậu sao?"
Cố Cẩn Ca nhẹ cười, nụ cười có vài phần gượng ép, nàng nhìn Tiêu Nhiễm: "Mình không sao."
Tiêu Nhiễm có vài phần quan tâm thật lòng: "Cậu đừng sợ, cứ nói đi, có tôi ở đây."
Cố Cẩn Ca mím môi, sau cùng cũng không nói gì, Giang Khánh Lan lại cười nhạo một tiếng: "Có tôi ở đây? Cậu thì tính là cái gì của Cố Cẩn Ca chứ?"
Sắc mặt Tiêu Nhiễm không đổi: "Bác Cố nhờ tôi chăm sóc Cẩn Ca, cậu nói xem tôi thì có thể tính là gì?"
Cố Cẩn Ca nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Giang Khánh Lan, trong lòng dâng lên vài phần hả hê.
Đời trước Dụ Lạc Cảnh luôn đè đầu áp bức nàng khắp nơi, thật không ngờ nàng còn có thể nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đối phương.
Tiêu Nhiễm lại nói thêm: "Cậu chắc còn chưa biết nhỉ? Cẩn Ca... thiếu chút nữa đã trở thành vị hôn thê của tôi..."
Giang Khánh Lan nghe vậy, ánh mắt càng thêm rét lạnh, khớp tay của cô nắm chặt thành nắm đấm, Tiêu Nhiễm có thể khẳng định, nếu cô nói thêm một câu nữa, nắm đấm kia của Giang Khánh Lan nhất định sẽ rơi trên mặt cô.
Nhưng Tiêu Nhiễm cũng không thấy sợ, còn dùng ánh mắt đắc ý mà nhìn Giang Khánh Lan.
"Đây đều là sự thật, cậu không tin có thể tự đi tra xem."
Giang Khánh Lan không biết hai người họ còn có mối quan hệ như vậy, mà Tiêu Nhiễm nói là "thiếu chút nữa" chính là chuyện cũng chưa có thành.
Mà dù cho Cố Cẩn Ca thật sự đã thành vị hôn thê của Tiêu Nhiễm, Giang Khánh Lan cũng có biện pháp đoạt người về.
Loại chuyện như cướp đoạt hôn thê của người khác này, Giang Khánh Lan chính là không ngại làm.
Nhưng bây giờ, cô lại cực kỳ khó chịu với thái độ của Tiêu Nhiễm, nói cứ như Cố Cẩn Ca hiện tại đã là người của cô ta vậy.
Người của cô ta?
Nghĩ tới đây, máu nóng trong người Giang Khánh Lan lại bốc cao đến đỉnh đầu.
"Cậu trước kia cùng cậu ấy có quan hệ gì đều không còn quan trọng, bởi vì từ nay về sau, giữa hai người chắc chắn sẽ không còn mối quan hệ gì nữa."
Giang Khánh Lan nâng chân đá mạnh vào đầu gối của Tiêu Nhiễm, lực đạo tuy lớn nhưng lại rất nhanh, rõ ràng là một hành vi cực kỳ ngang ngược vô lý nhưng cô lại có thể làm một cách lưu loát tao nhã.
"Cậu tốt nhất đừng nên xen vào chuyện của tôi, bằng không tôi không ngại để người nhà cậu tự mình đến dạy dỗ cậu đâu."
Sắc mặt Tiêu Nhiễm khẽ biến, cô thật ra tương đối hiểu tính cách của Giang Khánh Lan, cô ta là một kẻ điên vô pháp vô thiên, người nhà họ Giang căn bản không quản được.
Nhưng cô lại không giống, cô phải nghe lời cha mẹ, về mặt này, cô quả thật không bằng đối phương... ít nhất cô không thể cho phép bản thân sinh sự hay đánh nhau ở trường.
Thấy Tiêu Nhiễm không nói lời nào nữa, Giang Khánh Lan mới hừ lạnh một tiếng, tầm mắt chuyển đến trên người Cố Cẩn Ca, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Cậu còn hy vọng cậu ta có thể bảo vệ cậu không?"
"Tôi không cần ai bảo vệ, nhưng cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện ức hϊếp những người khác." Cố Cẩn Ca rũ mắt xuống: "Tôi muốn đọc sách."