Còn có cái tên Dụ Lạc Cảnh mà nàng gọi hôm qua, rốt cuộc là ai?
Giang Khánh Lan nóng lòng muốn gặp Cố Cẩn Ca.
Người hầu trong nhà thấy sắc mặt tiểu thư không tốt thì ai cũng cúi thấp đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có quản gia là dám tiến lên một bước nói: "Tiểu thư, cô còn chưa ăn sáng."
Giang Khánh Lan tặc lưỡi: "Không ăn nữa."
Tức giận đến no rồi, còn ăn cái rắm.
Lúc Giang Khánh Lan đến lớp, Cố Cẩn Ca đang nhắm mắt lại học từ đơn, cô nhìn bờ môi nàng hé ra rất nhỏ, không nhịn được thả chậm bước chân.
Cố Cẩn Ca như cảm nhận được sự hiện diện của cô, mở mắt ra, vừa đúng lúc bị Giang Khánh Lan nhìn thấy sự chán ghét nàng chưa kịp thu hồi trong mắt.
Trong lòng cô bốc lên một ngọn lửa giận, nhanh chân bước qua, một tay chống ở trên bàn, một tay bóp chặt cằm đối phương.
"Cậu chán ghét tôi đến như vậy sao?"
Cố Cẩn Ca khẽ cau mày: "Buông ra."
"Cố Minh có thể ôm cậu, nắm tay cậu, còn tôi chạm vào một chút cũng không được?"
Làn da của Cố Cẩn Ca rất trắng cũng rất mềm, nên chỉ cần hơi dùng sức một chút đã khiến da đỏ lên, cái cằm thon nhỏ của nàng bị Giang Khánh ép phải ngẩng lên, trên tay vẫn còn cầm quyển sách tiếng Anh, thanh âm Cố Cẩn Ca lại vô cùng lạnh nhạt: "Tiểu Minh là em gái tôi."
Giang Khánh Lan bị những lời này của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, em gái thì có thể, còn tình cảm cô ở chỗ nàng thì không tính là cái gì phải không?
Lúc này Giang Khánh Lan cũng không nghĩ tới, cô cùng Cố Cẩn Ca chỉ mới quen biết hôm qua, người ta có thể nhớ kỹ tên cô đã là tốt lắm rồi.
Ngược lại chính là Giang Khánh Lan, không biết vì sao cô cảm thấy mình như đã quen Cố Cẩn Ca từ rất lâu trước kia, trong tiềm thức càng chỉ biết Cố Cẩn Ca là của cô, nhận định rõ ràng như vậy, quen thuộc đến mức Giang Khánh Lan quên đi những thứ khác.
"Cố Cẩn Ca, cậu tốt nhất..." Một câu này còn chưa nói xong, Giang Khánh Lan đã nghe thấy Nguyên Duyên ở bên cạnh Cố Cẩn Ca lớn tiếng nói: "Giang Khánh Lan, cậu... cậu đừng có mà ức hϊếp Cẩn Ca!"
Nguyên Duyên sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là sợ hãi Giang Khánh Lan đến cực điểm, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn bạn cùng bàn của mình bị bắt nạt.
Ánh mắt Giang Khánh Lan vô cùng âm lãnh, quét qua người Nguyên Duyên: "Cẩn Ca, cái tên này là để cho cậu gọi à?"
Nguyên Duyên trong lòng rét run nhưng nhìn tay Giang Khánh Lan vẫn đang bóp chặt cằm của Cố Cẩn Ca, cô cố trấn an mình không được lùi bước, giương mắt nhìn chằm chằm Giang Khánh Lan.
Chỉ là một nụ cười khẩy của đối phương ngay sau đó cùng động tác giống như sắp động thủ khiến trái tim cô như ngừng đập.
Ngay lúc đó, Cố Cẩn Ca vội gạc tay Giang Khánh Lan ra, đem Nguyên Duyên bảo vệ ở phía sau, căng thẳng nói: "Giang Khánh Lan, đủ rồi đấy!"
Thanh âm của nàng tuy không lớn nhưng cũng không còn nhu hòa như bình thường, Giang Khánh Lan cũng ngừng lại, nhưng từ trên cao nhìn xuống Cố Cẩn Ca, giọng nói mang theo sự nguy hiểm rõ ràng: "Cậu bảo vệ cô ta?"
Cố Cẩn Ca nhìn thoáng qua thân ảnh Tiêu Nhiễm ở xa, nàng mím môi, giọng nói lớn hơn một chút: "Cậu có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, đừng liên lụy đến người khác."
Tiêu Nhiễm đi vào lớp học, vừa lúc nghe thấy những lời này của nàng.
Nhìn qua thấy sắc mặt Giang Khánh Lan âm trầm, khí thế bức người, còn Cố Cẩn Ca thoạt nhìn nhu nhược lại đang cố gắng gượng.
Mà tình hình thực tế cũng đúng là như vậy thật.