Lương Tích giật mình, định thần lại, quay sang nhìn Giang Khánh Lan: "Làm sao vậy?"
Giang Khánh Lan nheo mắt, lời nói không khách khí, động tác càng thô lỗ: "Ai cho cậu nhìn chằm chằm cậu ấy hả?"
Đó là người của cô, sao có thể cho người khác nhìn với ánh mắt săm soi đánh giá đó?
Lương Tích vội xua tay nói: "Rồi rồi, không nhìn nữa."
Chỉ là nhìn mấy cái thôi mà đã tức giận như vậy, Lương Tích âm thầm kinh sợ trong lòng, đừng nói Giang Khánh Lan đây là đang thật lòng nha?
Về phần Cố Cẩn Ca ở bên kia nảy giờ không phải không cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Giang Khánh Lan đang dán chặt trên người mình, nhưng kiểu biểu lộ du͙© vọиɠ rõ ràng thế này, nàng thật sự đã quá quen thuộc rồi, bởi vì đời trước Dụ Lạc Cảnh cũng thường xuyên nhìn nàng như thế. Làm Cố Cẩn Ca luôn dâng lên một cảm giác phiền não không nói nên lời, kèm theo đó còn có cả sự chán ghét.
Vì sao Dụ Lạc Cảnh nhất định phải quấn lấy nàng? Đời trước quấn lấy còn chưa đủ sao? Nàng cũng đã chết rồi, mà vẫn còn bám theo nàng.
Rốt cuộc làm thế nào, mới có thể thoát khỏi Dụ Lạc Cảnh?
Cố Cẩn Ca nghĩ tới đây thì khẽ quay đầu nhìn thoáng qua Giang Khánh Lan, lại vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của đối phương, Giang Khánh Lan cong môi cười với nàng, mặt Cố Cẩn Ca không chút thay đổi, thu hồi lại tầm mắt.
Hệ thống trong lúc ấy đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ không tốt, vì trong một khắc vừa rồi toàn bộ trình tự của nó đều đang run rẩy, khiến nó không thể không nhanh chóng xông ra ngoài.
[Ký chủ, gϊếŧ người phạm pháp!]
Cố Cẩn Ca nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt, để lộ ra cảm xúc chán ghét nồng đậm: [Chỉ là thế giới giả lập mà thôi.]
Hệ thống cảm thấy sụp đổ, nó sợ hãi đến run lẩy bẩy: [Không được! Giang Khánh Lan là nhân vật quan trọng, không thể chết, nếu cô ấy chết, toàn bộ thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt theo!]
Ký chủ của nó rõ ràng mới nhìn có vẻ ốm yếu, làm sao có thể nghĩ ra chủ ý đáng sợ như vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã muốn gϊếŧ chết nhân vật quan trọng???
“Thật phiền phức.”
Ý nghĩ của Cố Cẩn Ca bị hệ thống phản đối khiến nàng chán nản không vui, ngay cả Cố Minh tới tìm nàng cũng không muốn gặp.
Nhưng Cố Minh lại kiên trì nhờ bạn học tới gọi nàng, thế là Cố Cẩn Ca chỉ có thể hít sâu một hơi, trên mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười nhẹ, biến bản thân trở về bộ dáng dịu dàng yếu ớt kia.
"Cảm ơn cậu, giờ mình sẽ ra ngay."
Nữ sinh được nhờ tới truyền lời nghe vậy thì sắc mặt hơi đỏ lên, giọng nói của bạn học mới thật dễ nghe, bộ dáng còn rất xinh đẹp, trách không được mấy nam sinh bên kia đều nhìn chằm chằm, đến bản thân mình là nữ sinh còn cảm thấy động tâm.
Nhân duyên của Cố Minh ở trường rất tốt, Cố Cẩn Ca còn chưa ra khỏi cửa phòng học, đã nghe thấy tiếng cười nói của cô ta.
"Đúng vậy, mình tới tìm chị của mình. Chị ấy gần đây mới trở về nhà, hôm nay cũng vừa chuyển tới học, mình lo chị ấy sẽ sợ người lạ."
Cố Cẩn Ca trong mắt tràn đầy ý cười, nàng bước ra khỏi phòng học, đi từng bước tới trước mặt Cố Minh, nhỏ giọng nói: "Tiểu Minh, sao em lại tới đây?"
"Em lo cho chị nên đến xem." Cố Minh đi tới kéo lấy cánh tay nàng, cử chỉ rất thân mật.
Rơi vào trong mắt người khác, chính là chị em vô cùng thân thiết.