"Tiểu Minh, em thật tốt." Mắt Cố Cẩn Ca hơi đỏ, nàng cũng thuận thế kéo tay Cố Minh: "Chị còn sợ em không thể tiếp nhận chị."
"Dù sao là ai bỗng nhiên có thêm một người chị gái đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên..."
Làn da của Cố Cẩn Ca rất trắng, ngũ quan lại càng như người đẹp từ trong tranh bước ra, hơn nữa dáng người nàng mềm mại, khiến cho người khác vừa nhìn đã thương, không tự chủ được mà sinh ra cảm xúc thương tiếc đối với nàng.
Lúc này người chung quanh nghe nàng nói như vậy, lại thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, không khỏi dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn Cố Minh.
Mối quan hệ của Cố Minh với chị gái mình, thực sự tốt như những gì cô ta đã thể hiện sao?
Cố Minh nghiến răng nghiến lợi, Cố Tĩnh Ca bây giờ càng ngày càng giỏi giả vờ. Bộ dáng rụt rè trước đây chắc chắn là ngụy trang, mục đích chính là làm giảm sự nghi ngờ của cô, để cô buông lỏng cảnh giác với nàng ta.
"Chị, chị đừng nói vậy, chị có thể trở về, em thật sự rất vui mừng. Từ khi còn nhỏ, em đã hy vọng có thể có một người chị gái luôn yêu thương và quan tâm đến em. Hiện tại, giấc mơ của em cuối cùng cũng đã thành hiện thực."
Cố Cẩn Ca như cảm động, dịu dàng nói: "Chỉ cần Tiểu Minh không ghét bỏ chị là tốt rồi."
Tiêu Nhiễm từ trong phòng học nhìn ra ngoài, thấy sự thân thiết của hai người, đầu mày hơi cau lại.
Cô biết Cố Minh không thích Cố Cẩn Ca, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn giả vờ hết sức vui vẻ, điều này khiến cô có chút khó chịu trong lòng.
Thì ra Cố Minh đơn thuần thẳng thắn trong lòng cô, cũng biết nói dối, cũng biết diễn trò.
Ngược lại là Cố Cẩn Ca, nụ cười trên mặt rất chân thành, nhìn không ra dấu vết là đang giả vờ.
Đến tột cùng là kỹ năng diễn xuất của Cố Cẩn Ca quá tốt, hay là nàng ta thật sự giống như bề ngoài, thật tâm muốn đối tốt với Cố Minh đây?
Giang Khánh Lan ngồi trong lớp vẫn chú ý tới Cố Cẩn Ca, lúc này nhìn qua cửa sổ tự nhiên cũng thấy được một màn này.
Sắc mặt trở nên âm trầm đến đáng sợ, ngay cả Lương Tích cũng không dám nói chuyện nữa, nghĩ nếu không phải Giang Khánh Lan nghe thấy Cố Minh gọi Cố Cẩn Ca là chị, chỉ sợ đã lao ra đuổi cổ Cố Minh đi luôn rồi.
Suy cho cùng, Giang Khánh Lan chính là một kẻ điên, chỉ cần là thứ cô ta đã thích thì mặc kệ có phải của mình hay không đều sẽ đoạt về, không cho ai sỡ hữu.
Cố Cẩn Ca bị Giang Khánh Lan nhìn trúng, cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo nữa.
Có thể nói, một ngày hôm nay của Cố Cẩn Ca rất không bình thường, có điều Dụ Lạc Cảnh cũng chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng trong nhất thời, chờ sau khi nàng bình tĩnh lại, người này trong mắt nàng liền so với tro bụi còn kém hơn, căn bản không đáng để nàng bận tâm.
Điều thật sự khiến nàng cảm thấy không vui, đó là nàng phát hiện, thể chất bệnh tật bẩm sinh kia cũng đã đi theo nàng tới đây.
Hệ thống đã từng nói qua, linh hồn của nàng ở trong cơ thể nguyên chủ càng lâu thì vẻ ngoài sẽ ngày càng trở nên giống với vẻ ngoài của nàng ở kiếp trước, nhưng nó không nói, thân thể của nàng cũng sẽ phát sinh biến hóa theo.
Buổi tối, nàng và người nhà họ Cố cùng nhau ăn cơm xong, sau đó lại cùng Phương Nghi Lạc ngồi xem ti vi, sau một lúc thì Phương Nghi Lạc đuổi nàng và Cố Minh đi ngủ.
"Cẩn Ca, ngày mai con và Minh Minh còn phải đi học, mau ngủ sớm đi."
Cố Minh đi ở phía trước, Cố Cẩn Ca đi phía sau, phòng hai người ở đối diện, cách nhau rất gần.