"Chào cậu, mình tên là Nguyên Duyên, nguyên trong nguyên lai, duyên trong duyên phận, cậu có thể gọi mình là Duyên Duyên."
Tên còn rất dễ thương.
Cố Cẩn Ca nhẹ cười, cũng tự giới thiệu: "Mình là Cố Cẩn Ca, cậu gọi mình Cẩn Ca là được rồi."
Giang Khánh Lan ở cách đó không xa nhìn hai người họ, trong lòng lại một trận nghẹn khuất.
Rõ ràng Cố Cẩn Ca đối với ai cũng dịu dàng dễ gần như vậy, nhưng tới lượt cô thì lại lạnh lùng không thèm để ý, Giang Khánh Lan nghĩ mãi cũng không hiểu nguyên nhân.
Chẳng lẽ bộ dáng cô thế này còn chưa đủ đẹp sao? Hay là do khuôn mặt cô không đủ tròn?
Nguyên Duyên lúc này mới chú ý đến ánh mắt bất thiện của Giang Khánh Lan, cô nàng sợ tới mức rụt cổ lại.
Vừa rồi Nguyên Duyên cũng nhìn thấy Cố Cẩn Ca đánh Giang Khánh Lan, còn len lén đổ mồ hôi thay cho nàng.
"Cẩn Ca, cậu và Giang đại tiểu thư có mâu thuẫn sao?"
Nụ cười trên mặt Cố Cẩn Ca rất chân thành, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tin tưởng những lời nàng nói: "Không có, mình không quen cậu ta."
Nguyên Duyên chớp chớp mắt, nghĩ một chút vẫn không hiểu, nếu Cố Cẩn Ca và Giang Khánh Lan không quen biết nhau, tại sao vừa rồi ở trước cửa phòng học, nàng lại tát Giang Khánh Lan một cái?
Nghĩ như vậy, cô ấy cũng thuận miệng hỏi ra, vốn tưởng Cố Cẩn Ca sẽ không trả lời, nhưng không nghĩ tới đối phương lại chỉ cười khẽ một tiếng, còn đặc biệt vô tội nói: "Vừa rồi, không phải cậu ta đã nói rồi sao?"
Nguyên Duyên sửng sốt một lát, trong lúc đó bỗng nhớ lại vừa nảy Giang Khánh Lan hình như có nói với giáo viên là... mình đánh muỗi.
Ây, cái này?
Nguyên Duyên cảm thấy lý do này nghe hết sức vớ vẩn, nhưng nhìn đến nụ cười dịu dàng của Cố Cẩn Ca, ngũ quan tinh tế lại mềm mại, hiển nhiên là một người đẹp yếu đuối, nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể chủ động ra tay đánh người khác.
Nguyên Duyên bỗng thấy mình có chút xấu hổ, rõ ràng lúc nảy cô nàng cũng nhìn thấy rõ ràng tình hình mà lúc này đây lại xem như không thấy.
Nhưng chịu thôi, Cố Cẩn Ca thật sự quá xinh đẹp, nên nàng nói cái gì thì là cái đó.
Kể cả đổi trắng thay đen.
Cố Cẩn Ca sau đó một tay chống cằm, cần cổ trắng nõn hơi ngước lên, nàng ngẩn người nhìn bảng đen, trong mắt không tập trung.
Lúc này từ bên cạnh nhìn qua, sẽ thấy lông mi nàng vừa cong vừa dài, lúc nhắm mắt, tựa như cánh quạt đang rũ xuống.
Giang Khánh Lan bên kia cũng dùng một tay chống má, người hơi nghiêng, mắt không chớp nhìn Cố Cẩn Ca.
Cô ngắm nàng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà chậc lưỡi một tiếng, tay cũng không tự chủ được mà hơi động.
"Đại tiểu thư, cậu thật sự coi trọng cậu ấy à?"
Lương Tích ngồi ở phía trước Giang Khánh Lan, lúc này đang xoay người, sau khi đánh giá nét mặt si mê của bạn mình mới thấp giọng hỏi.
"Hừ." Khóe môi Giang Khánh Lan khẽ nhếch lên, trong mắt chỉ có một mình Cố Cẩn Ca, một chút cũng không nhìn qua Lương Tích: "Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Nhưng mà..."
Lương Tích không nói hết, nhưng nghĩ cũng hiểu, Cố Cẩn Ca vừa mới chuyển tới đây, trước kia Giang Khánh Lan hẳn cũng chưa từng gặp qua, tại sao xem trọng nàng nhanh như vậy?
Lương Tích quay đầu, liếc mắt nhìn gương mặt thanh tú lại mềm mại của Cố Cẩn Ca, trong lòng âm thầm suy đoán, chắc không phải là do thấy sắc mới nổi lòng tham đấy chứ? Chỉ là cô ấy nghĩ thì nghĩ, chứ mới hướng ánh mắt nhìn Cố Cẩn Ca vài giây, chân ghế liền bị ai kia đá một cái rồi.