Cố Cẩn Ca này không biết có phải cố tình hay không, lại bày ra dáng vẻ như vậy, là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Minh Minh của cô sao?
Cố Cẩn Ca cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Nhiễm, khóe miệng nàng hơi nhếch lên rồi khẽ liếc nhìn hai người bọn họ. Sau khi nàng thu lại ánh mắt liền cảm thán nói: "Có lẽ tình cảm của con không thể so sánh được với tình cảm của Tiểu Minh và Tiêu tiểu thư, nhưng con cũng rất muốn thân cận và yêu thương Tiểu Minh."
Điều Cố Thành Trạch lo lắng nhất chính là tình cảm giữa hai cô con gái của mình. Tuy rằng Cố Minh không phải con gái ruột của ông, nhưng dù gì ông cũng chăm sóc Cố Minh nhiều năm như vậy, sớm đã nảy sinh tình cảm cha con rồi, nên cũng coi Cố Minh như con gái ruột của mình mà yêu thương.
Thế là ban đầu ông còn lo lắng Cố Cẩn Ca sẽ ghen tỵ với Cố Minh, sợ nàng sẽ nghĩ là do Cố Minh đã cướp đi cuộc sống vốn thuộc về nàng. Nhưng bây giờ nhìn lại thì... con gái ruột của ông rõ ràng rất hiểu chuyện, ông cũng không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.
"Cẩn Ca, con là chị gái của Minh Minh, con bé đương nhiên sẽ thân thiết với con hơn rồi. Chỉ cần hai đứa con có thể vui vẻ sống với nhau thì cha đã rất mãn nguyện."
Cố Cẩn Ca cười đáp lời: "Cha, con nhất định sẽ luôn yêu thương Tiểu Minh, người hãy yên tâm."
Lúc Cố Cẩn Ca nói câu này, vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, không ai có thể nhìn ra là nàng đang nói mấy lời trái với lương tâm mình được. Còn Cố Thành Trạch nghe nàng nói như vậy cũng thật yên tâm, ông lại càng cảm thấy đứa con gái lớn của mình vô cùng hiểu chuyện.
"Con là con gái của cha, Minh Minh cũng vậy, ở trong lòng cha, hai đứa đều quan trọng như nhau."
Nụ cười trên mặt Cố Cẩn Ca ngày một rõ ràng hơn: "Con hiểu rồi ạ."
Cố Minh đối xử với nàng ra sao thật ra cũng chả quan trọng, chỉ cần Cố Thành Trạch tin tưởng nàng, vậy thì mấy chiêu trò thủ đoạn của Cố Minh chưa chắc đã hữu dụng.
Cố Cẩn Ca đưa tay vén tóc ra sau tai, nàng nhân động tác này mà lặng lẽ nhìn về phía Lan Lịch đang ngồi cách đó không xa.
Đối phương vẫn luôn nhìn nàng không rời mắt, nên nhất cử nhất động của nàng đều bị nhìn không sót chỗ nào.
Yến tiệc diễn ra được hơn một nửa thì các vị khách cũng dần rời đi, Cố Cẩn Ca đứng ở đây hồi lâu cũng cảm thấy nhàm chán.
Nàng thấy Cố Minh và Tiêu Nhiễm tay trong tay ra ngoài thì đợi hai phút sau đó liền mượn cớ cũng rời đi theo hai người bọn họ.
Đêm nay Cố Minh thấy được một mặt khác của Cố Cẩn Ca nên bất an vô cùng, cô ta xác nhận hết lần này đến lần khác tâm ý của Tiêu Nhiễm, chính là sợ Tiêu Nhiễm cũng sẽ bị vẻ đẹp và khí chất của Cố Cẩn Ca thu hút.
Còn Tiêu Nhiễm thấy tâm tình của cô ta không tốt thì muốn dẫn cô ta ra bên ngoài vườn hoa đi dạo một chút cho khuây khỏa.
"Mình biết trong lòng cậu đang lo lắng chuyện gì, nhưng Minh Minh à, cậu đáng ra nên tin tưởng mình, tin tưởng vào tình cảm giữa chúng ta."
Cố Minh miễn cưỡng cười: "A Nhiễm, mình thật sự rất sợ. Đêm nay cha mẹ còn không buồn nhìn đến mình, tất cả sự chú ý đều dành hết cho Cố Cẩn Ca. Hơn nữa hôm nay chị ấy lại còn rất khác, không giống với ngày thường chút nào, mình sợ..."
Tiêu Nhiễm dừng bước rồi ôm Cố Minh vào lòng, khẽ nói: "Mình sẽ luôn ở bên cậu, không cần lo lắng gì về Cố Cẩn Ca, cô ta không sẽ giành nổi thứ gì của cậu đâu."