Tiêu Nhiễm nghĩ, Cố Cẩn Ca nếu biết đủ, an phận thủ thường thì sẽ không sao, còn không cô sẽ cho Cố Cẩn Ca biết cái giá phải trả khi làm hại tới Cố Minh.
Tay Cố Cẩn Ca kẹp một chiếc lá, nàng khẽ thò đầu ra để nghe rõ được cuộc trò chuyện giữa hai người kia, sau đó lặng lẽ cười.
Chỉ là khi thấy hai người đó đi xa, nàng chuẩn bị quay người rời đi thì đột nhiên lại có một người nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay nàng.
Trong lòng Cố Cẩn Ca hoảng hốt, nàng vội rụt tay về nhưng lại bị tay đối phương giữ chặt hơn.
"Đang trốn ở đó nghe lén à?"
Mắt Cố Cẩn Ca hơi nheo lại, nàng cười mỉm nhưng khi quay người lại, thanh âm lại tràn đầy vẻ sợ hãi và hoảng loạn: "Cô là ai? Mau buông tôi ra."
Bàn tay người kia khẽ vuốt ve chỗ mạch máu ở cổ tay nàng, động tác của cô ta khiến cho nàng cảm thấy buồn nôn nhưng cũng không ngọ ngoạy nữa.
"Hồ ly nhỏ, tôi nhìn thấy hết rồi."
Vốn dĩ còn tưởng nàng là một chú thỏ trắng mềm yếu ngoan ngoãn, ai ngờ rằng nàng lại là một tiểu hồ ly đầy xảo quyệt, đã vậy còn có không ít tâm tư nha.
Cố Cẩn Ca tính toán một chút rồi vặn cổ tay hai cái, người phía sau cũng không cưỡng ép nàng nữa mà buông tay ra.
Chỉ là đối phương vẫn cười như không cười mà nhìn nàng, dưới đáy mắt vẫn là du͙© vọиɠ không hề che giấu.
Cố Cẩn Ca nghĩ nếu như đã bị lộ rồi thì nàng cũng không cần tỏ vẻ yếu đuối nữa.
Nàng xoay xoay cổ tay, ngón cái sờ mạnh vào chỗ Lan Lịch vừa mới chạm vào, làn da mềm mại trắng trẻo nhanh chóng đỏ lên.
Lan Lịch cũng không nói gì, cô chỉ yên lặng nhìn phản ứng của Cố Cẩn Ca, không những không tức giận mà lại còn cảm thấy nàng rất đáng yêu, rất hợp với khẩu vị của cô.
Mặc dù thỏ trắng nghe lời cũng rất đáng yêu, nhưng lại thiếu đi chút thú vị gì đó, còn so với thỏ trắng, một tiểu hồ ly xảo quyệt lại còn kiêu ngạo càng thu hút sự chú ý của cô hơn. Nếu như có thể khiến cho tiểu hồ ly này phục tùng cô, có lẽ sẽ tạo cho cô cảm giác thành tựu hơn nhiều.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Cố Cẩn Ca không bận tâm Lan Lịch có chú ý tới động tác chán ghét vừa rồi của nàng hay không, bởi vì sau lần tiếp xúc ngắn ngủi ban nãy, nàng đã nhận ra bản thân có cố tình giả trang yếu đuối hay không thì Lan Lịch vẫn sẽ có hứng thú với nàng.
Quả nhiên, giọng nói của Lan Lịch tuy vẫn bình thường nhưng lại lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi muốn làm gì không phải em đã biết rõ rồi sao?"
Nếu Cố Cẩn Ca thật sự là thỏ trắng đơn thuần thì sẽ không nhìn ra tâm tư của cô, nhưng nàng lại chính là một tiểu hồ ly, sao lại có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô đây?
Cố Cẩn Ca nghe vậy thì duỗi thẳng lưng hơn, bờ vai mềm mại rất đẹp, mỉm cười nói: "Tôi không thích phụ nữ."
"Đó là vì em chưa thử qua mà thôi." Lan Lịch biết Cố Cẩn Ca không thích tiếp xúc thân mật với người khác, nên cũng không thử đến gần nàng nữa, chỉ là cười như không cười nói: "Những gì tôi có thể cho em, vượt xa tưởng tượng của em nhiều."
Cố Cẩn Ca mím môi, lông mi của nàng rất dài lại thêm đôi mắt vô cùng thu hút, Lan Lịch chính là bị vẻ đẹp này của nàng câu dẫn.
"Lấy thân thể của tôi để đổi lấy chúng sao?"
Lan Lịch nghe nàng hỏi thì cười lớn: "Cũng không đến mức đó, nhưng nếu em muốn thì mối quan hệ của chúng ta có thể từ từ phát triển, thậm chí là yêu đương thì tôi cũng có thể chiều ý em."