Mới chỉ tưởng tượng thoáng qua như vậy mà Lan Lịch đã cảm thấy toàn thân hưng phấn, máu trong cơ thể như đang sôi trào.
Lan Lịch khẽ cắn đầu lưỡi chính mình, khiến bản thân bình tĩnh lại, trong lòng lại bắt đầu suy tính làm sao để có được nàng.
Mặc dù Cố Cẩn Ca đang nhìn Cố Thành Trạch nhưng tâm tư lại đang nghĩ về một chuyện khác.
Tuy nàng không rõ cô gái vừa rồi là ai, nhưng điều này không cản trở nàng đoán được ý đồ của đối phương. Lan Lịch rõ ràng là người vừa có tiền vừa có quyền, người ở bên cạnh khi nói chuyện với cô ta cũng rất kính cẩn, chỉ dựa vào những điều này cũng đủ nói lên tất cả.
Hơn nữa ban nãy khi hai người chạm mắt với nhau, ánh mắt của cô ta nhìn nàng tràn đầy du͙© vọиɠ, mà cô ta thậm chí còn không buồn che giấu du͙© vọиɠ đó. Ở trước mặt Cố Thành Trạch mà dám tùy tiện ngang ngược như vậy, chứng tỏ Lan Lịch chẳng thèm để cha nàng vào trong mắt.
Đây... đúng là người mà nàng có thể lợi dụng được.
Cố Cẩn Ca âm thầm phân tích tác dụng của Lan Lịch, vẻ mặt bên ngoài lại vẫn bình thường, như chưa phát hiện ra tâm tư lang sói của ai kia, chỉ ngoan ngoãn đứng nghe Cố Thành Trạch nói chuyện.
Một đêm này, Cố Minh không vui vẻ chút nào, cô ta cho rằng Cố Cẩn Ca sẽ luống cuống, cả buổi chỉ đợi để xem trò cười của nàng. Nhưng kết quả, Cố Cẩn Ca lại cư xử rất đúng mực, còn rất khéo léo, khiến cho Cố Minh thất vọng không thôi.
Vừa rồi Cố Thành Trạch còn khen ngợi Cố Cẩn Ca, trong lòng Cố Minh tràn đầy cảm giác nguy cơ. Lỡ như cha cô cảm thấy con gái ruột vẫn là tốt nhất, vậy thì sau này tất cả tài sản của Cố gia còn có thể thuộc về cô sao?
Cố Minh nghĩ tới đây lại càng cảm thấy Cố Cẩn Ca rất chướng mắt. Tại sao lại quay trở về cướp mọi thứ của cô chứ? Nếu như đã ở trong cái nơi bần cùng đó sống mười mấy năm rồi, vậy thì tại sao không ở lại đó mãi mãi đi.
Hừ, Cố Cẩn Ca vừa mới trở về đã muốn tranh giành với cô, muốn giành hết sự yêu thương cùng cưng chiều của cha mẹ, sau này có phải sẽ giành đến cổ phần của công ty, giành hết tất cả những gì nên là của cô phải không?
Ánh mắt của Cố Minh bỗng dán chặt lên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Cẩn Ca, trong đó như chứa đựng gai độc.
Tiêu Nhiễm duỗi tay ra ôm lấy bả vai của Cố Minh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Cố Minh rồi lại dịu dàng nói: "Minh Minh, cậu làm sao vậy?"
Cố Minh nghe vậy thì cũng hồi thần trở lại, đúng rồi, chí ít thì Tiêu Nhiễm vẫn là của cô. Gia sản nhà họ Tiêu cũng rất lớn, mà họ chỉ có một đứa con gái, sau này sản nghiệp chắc chắn sẽ thuộc về Tiêu Nhiễm. Chỉ cần cô ta giữ chắc được trái tim của Tiêu Nhiễm, vậy thì Cố Cẩn Ca đừng hòng có thể giành được.
"A Nhiễm, cậu sẽ không rời xa mình, có phải không?" Hai mắt Cố Minh có chút đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiễm nói.
Cố Minh thấp hơn Tiêu Nhiễm nửa cái đầu, lúc này như đang nằm gọn trong vòng tay của Tiêu Nhiễm, nhìn ở góc độ này trông vừa nhỏ nhắn lại vừa đáng yêu.
Trái tim Tiêu Nhiễm trong phút chốc như sắp tan chảy, cô khẽ vuốt tóc Cố Minh nói: "Minh Minh, mình sẽ không bao giờ rời xa cậu."
Cố Minh đột nhiên hỏi câu này, Tiêu Nhiễm không cần nghĩ cũng biết là do đâu, cau mày nhìn về phía Cố Cẩn Ca, ánh mắt chẳng những không chút thiện cảm nào mà nơi đáy mắt còn hiện lên sự chán ghét.