Lúc này vì Phương Nghi Lạc đang nắm tay nàng nên không thể tiếp tục cho Cố Minh khoác tay nữa. Cố Cẩn Ca xem bộ dáng của cô ta, rõ ràng là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra vui vẻ thì không khỏi cong môi cười.
Phương Nghi Lạc dẫn theo Cố Cẩn Ca đi một vòng để làm quen với mọi người. Bà vốn còn lo nàng sẽ luống cuống tay chân hay mất bình tĩnh, nhưng ngoài dự đoán, khi đối mặt với mọi người, nàng ngoại trừ có hơi chút đỏ mặt, dáng vẻ hơi yếu đuối mảnh mai ra thì lại không có nhút nhát nào.
“Cẩn Ca, hôm nay con làm rất tốt.”
Sau khi đi chào hỏi xong một vòng, Phương Nghi Lạc vỗ vỗ bả vai của Cố Cẩn Ca khen ngợi: “Đây mới là dáng vẻ của con gái nhà họ Cố chứ.”
Cha của Cố Cẩn Ca và Cố Minh tên Cố Thành Trạch, ban nãy ông vẫn còn trò chuyện với những đối tác bên công ty, bây giờ mới đi tới chỗ hai mẹ con.
“Cẩn Ca, con đã quen với nơi này chưa?”
Cố Cẩn Ca vén sợi tóc đang rơi xuống bên má, khí chất của nàng trông mảnh mai nhưng lại rất thanh nhã: “Khiến cha phải lo lắng cho con rồi, con cảm thấy mình sẽ nhanh chóng hòa nhập thôi ạ.”
Cố Thành Trạch cười gật đầu: “Hôm nay hình như con không giống với mọi khi cho lắm.” Song nhìn kỹ, ông lại nói thêm: "Có điều như thế này rất tốt.”
Khoé mắt Cố Cẩn Ca cong cong ý cười, dù nàng không nói gì nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, nàng đang rất vui vẻ.
Chỉ là mới được cha khen ngợi một câu thôi mà ánh mắt của nàng đã sáng đến như vậy, đại tiểu thư dịu dàng đoan trang của nhà họ Cố, kỳ thực chính là một cô gái nhỏ bé thiếu tình yêu thương mà thôi.
Một cô gái ngồi ở cách đó không xa đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt cô dán chặt lên thân ảnh của Cố Cẩn Ca, uể oải dựa lưng vào sofa, đôi mắt hơi cụp xuống như đang thưởng thức.
“Sao vậy Lan Lịch, nhìn trúng người ta rồi à?”
Phó Kha vỗ nhẹ vào vai Lan Lịch, ánh mắt cũng nhìn về hướng Cố Cẩn Ca, sau đó cất tiếng khen ngợi: “Nhìn dáng vẻ và khuôn mặt này thì không có điểm nào chê được, nhưng mới nhìn đã biết là một thiếu nữ ngoan ngoãn, cậu có xuống tay được không?"
Lan Lịch cười đầy chế giễu, hai chân vắt chéo nói với giọng điệu cao ngạo: "Cậu đã từng nhìn thấy tôi không xuống tay được với ai hay chưa?”
Phó Kha nghĩ lại thì người bạn tốt này của mình từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu đi chọc ghẹo con gái nhà lành, thật sự là có thể xuống tay được, thậm chí còn không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Cậu đúng là đồ cầm thú.”
Lan Lịch cười, dõi ánh mắt theo gương mặt trắng nõn yêu kiều đang cười nhẹ của Cố Cẩn Ca. Cô rất thích đôi mắt này, còn về phần chủ nhân của nó có đồng ý hay không thì cô không quan tâm lắm.
Cố Cẩn Ca cảm giác được có người đang nhìn mình nên thoáng quay đầu nhìn lại, vừa lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lan Lịch nở một nụ cười đầy vẻ ngang ngược nhìn chăm chăm những nơi mềm mại của nàng, chẳng buồn che giấu ham muốn của mình.
Cố Cẩn Ca lại chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu như xã giao sau đó quay mặt đi, gò má của nàng đối diện với Lan Lịch, đại khái chính là không buồn để mắt đến đối phương.
Ánh mắt Lan Lịch trong phút chốc hơi tối sầm lại, đầu ngón tay khẽ động, cảm giác như du͙© vọиɠ của mình đang bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chỉ là một nụ cười mỉm đơn giản đã có thể khiến cô thấy rạo rực không thôi, nếu như là ở trên giường... nhìn đôi mắt của Cố Cẩn Ca đỏ lên, khuôn mặt đẫm nước mắt mà thở hổn hển, cổ họng phát ra từng âm thanh rêи ɾỉ đứt quãng thì thật không biết khung cảnh ấy sẽ đẹp đến nhường nào.