Cố Cẩn Ca có chút kinh ngạc nhìn ông: "Ý bác Tiêu là..."
Phương Nghi Lạc đứng một bên thấy Cố Cẩn Ca có vẻ vẫn còn ngượng ngùng nhưng ít nhất vẫn có phép tắc xã giao, so với lúc trước cũng đã tiến bộ hơn nhiều, bà liền cảm thấy có sự yêu thích hơn với đứa con gái ruột này.
Cố Minh cất bước đi tới, cô ta không nắm lấy tay Tiêu Nhiễm nữa mà chuyển sang ôm cánh tay của Phương Nghi Lạc.
Trên mặt Cố Minh mang theo ý cười, cái miệng của cô ta ngọt như đường: "Mẹ, mẹ và chị đang nói chuyện gì vậy ạ, nhìn bác Tiêu và hai người trò chuyện rất vui vẻ."
Phương Nghi Lạc thấy Cố Minh đi đến thì khuôn mặt càng tỏ ra yêu thương và cưng chiều hơn, bà vỗ vỗ lên tay của cô ta: "Không có phép tắc gì cả, khiến cho bác Tiêu của con chê cười rồi."
Cố Minh lè lưỡi rồi nhìn về phía Cố Cẩn Ca: "Chị à, hôm nay trông chị thật xinh đẹp, không giống ngày thường chút nào."
Cố Cẩn Ca chạm nhẹ lên má mình, coi như không nghe ra cô ta đang cố ý nói như vậy. Trên mặt nàng hiện lên đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi nha Tiểu Minh, cây son màu hồng phấn mà em tặng cho chị không hiểu sao lại tìm không thấy nữa."
Sắc mặt Cố Minh có hơi cứng đờ, Phương Nghi Lạc lại cau mày nhìn cô ta, nhưng bà cũng không nói ra lời trách cứ gì mà chỉ nhẹ nhàng nói với Cố Cẩn Ca: "Mất rồi thì thôi, mẹ sẽ mua cái khác cho con."
Cố Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mắt cô ta cũng đỏ lên: "Không sao ạ, nếu như chị thích, vậy em có thể tặng cho chị một cây son mới, có điều sao chị lại thích son màu hồng phấn như vậy nhỉ?"
Nguyên chủ chưa từng nói rằng mình thích màu hồng phấn, rõ ràng là Cố Minh nói với nàng ấy rằng son màu hồng phấn rất đẹp, rất hợp với cô ấy.
Nhưng Cố Cẩn Ca không nói ra điều này, nàng chỉ nhếch môi cười: “Bởi vì lúc nhỏ chị thường mơ thấy những nàng công chúa, họ ai cũng đều mặc những bộ váy màu hồng rất xinh đẹp… nhưng chị lại không có cơ hội được tiếp xúc với mấy đồ vật có màu hồng như vậy.”
Mọi người nghe vậy đều thoáng im lặng, hoàn cảnh và môi trường sống trước đây của Cố Cẩn Ca khốn khổ thế nào chứ? Đừng nói là trang điểm hay mặc những thứ xinh đẹp, ngay đến cơm có thể cũng không có mà ăn, thế nên nàng mới có chấp niệm với những thứ màu hồng như thế.
Mà tuy tình cảm của Phương Nghi Lạc đối với Cố Cẩn Ca không được nhiều như với Cố Minh nhưng nghe được những lời này của nàng, bà bỗng cảm thấy rất áy náy và đau lòng, liền nắm lấy tay nhỏ của con gái mình: “Cẩn Ca, con là đứa trẻ ngoan, bây giờ con đã trở về bên mẹ rồi, mẹ nhất định sẽ không để con phải chịu khổ cực nữa.”
Cố Cẩn Ca nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Phương Nghi Lạc thì hai mắt cũng dần đỏ lên, gọi: “Mẹ."
Trong lòng nàng lúc này không cảm thấy bi thương hay vui mừng gì, chỉ là có chút cảm khái.
Phương Nghi Lạc tỏ ra rất đau lòng vì nguyên chủ, nhưng trên thực tế ấy à, bà ta luôn luôn bênh vực cho Cố Minh. Rõ ràng là biết nguyên chủ bị oan ức, nhưng vì tính cách của nguyên chủ không giống với mong muốn của bà ta, vậy nên bà ta luôn coi như không nhìn thấy những gì nguyên chủ phải chịu đựng.
Và quan trọng nhất, bà ta cũng chưa từng nghĩ qua, nơi ở trước kia của nguyên chủ và Cố Minh cách biệt với nhau nhiều như thế nào. Sau khi trở về nhà họ Cố, cũng không ai chỉ dạy nguyên chủ về lễ nghi hay phép tắc, vậy thì làm sao nàng ấy có thể so bì được với Cố Minh từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, được mọi người yêu thương chiều chuộng chứ?