Luôn Có Nhiều Kẻ Điên Cố Chấp Bám Lấy Tôi

Chương 4: Đồng ý thay nguyên chủ báo thù

Cố Minh thì vì chuyện này tất nhiên lại càng căm hận nguyên chủ hơn, cô ta cảm thấy nguyên chủ đã cướp đi mọi thứ của cô ta.

Sau đó cộng thêm chuyện Tiêu Nhiễm cũng không thích nguyên chủ nên hai người đó liền cấu kết với nhau vu oan cho nguyên chủ nɠɵạı ŧìиɧ, hủy danh dự của nguyên chủ.

Cuối cùng, nguyên chủ bị tất cả mọi người xa lánh, vì không chịu nổi những ánh mắt ghét bỏ mà tự sát.

Mà sau khi nguyên chủ chết thì âm hồn bất tán, tới lượt Cố Cẩn Ca làm nhiệm vụ xuyên tới đây, nàng cần thay nguyên chủ báo thù, khiến cho những người đã từng bắt nạt nàng ấy phải trả giá.

Nguyên chủ bị ép đến bước đường cùng, phải tự sát để tự giải thoát chính mình, vậy mà Cố Minh cùng với Tiêu Nhiễm lại có thể vui vẻ sống hạnh phúc với nhau.

Cố Cẩn Ca không phải là một người có nhân nghĩa đạo đức gì, nàng cũng chẳng buồn nghĩ đến việc Cố Minh kia liệu cũng có tủi thân hay không, nàng chỉ là đã đồng ý với nguyên chủ, nhất định sẽ dùng hết sức mình để thay nàng ấy báo thù.

Cho nên hiện giờ thì hay rồi, Cố Minh không phải sợ nhất là đồ của mình bị người khác cướp mất sao? Vậy thì nàng sẽ cho cô ta nếm thử mùi vị của việc mất đi tất cả những gì mà cô ta xem trọng.

Khuôn mặt Cố Cẩn Ca tràn đầy ý cười, từng bước đi xuống lầu, không ít người nghe được tiếng động nên quay lại nhìn, sau đó ai nấy đều ngạc nhiên đến mức sững sờ tại chỗ.

Đến Phương Nghi Lạc nhìn thấy nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nắm lấy tay của Cố Cẩn Ca nói: "Cẩn Ca, sao con..."

Bà ta không ngờ rằng con gái lớn của mình sau một hồi trang điểm vậy mà có thể xinh đẹp đến mức này. Sự bất mãn lúc trước đối với nàng cũng biến mất, nụ cười trên mặt Phương Nghi Lạc mỗi lúc một rõ ràng hơn, nhìn Cố Cẩn Ca một lượt từ đầu đến chân.

Phải rồi, đây mới là dáng vẻ của nhà họ Cố chứ.

"Mẹ, con trang điểm lại một chút, cũng không biết có đẹp hay không nữa." Cố Cẩn Ca lộ ra sự e dè, đôi mắt nàng cụp xuống, hai gò má trắng trẻo có chút hồng lên như đang xấu hổ.

"Đẹp, tất nhiên là đẹp rồi, con gái của Phương Nghi Lạc mẹ sao có thể không xinh đẹp cơ chứ."

Phương Nghi Lạc nắm lấy tay nàng, nhìn về hướng Cố Minh đang đứng rồi vẫy tay.

Mà sắc mặt của Cố Minh hiện tại không được tốt cho lắm, cô ta sao có thể ngờ đến chuyện Cố Cẩn Ca cũng có thể xuất hiện với dáng vẻ này.

"Minh Minh, bác gái đang gọi cậu kìa." Tiêu Nhiễm nhỏ giọng nhắc nhở, cha của cô đang đứng bên cạnh Phương Nghi Lạc cũng ra hiệu cho cô đến đó chào hỏi.

Cố Minh hiện giờ không muốn Tiêu Nhiễm gặp mặt Cố Cẩn Ca, sự tình lúc này đã vượt quá dự tính của cô ta rồi. Trong lòng Cố Minh đang dâng lên một cảm giác hoảng sợ, cô ta nhịn không được mà nắm chặt lấy tay của Tiêu Nhiễm.

"Minh Minh?" Tiêu Nhiễm cất tiếng gọi, sau đó lại nắm lấy bàn tay của Cố Minh: "Đừng lo, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Cố Minh nghe vậy thì mới dần thả lỏng, phải rồi, Cố Cẩn Ca có xinh đẹp thế nào đi nữa cũng có thay đổi được gì chứ? Có thân phận phượng hoàng nhưng lại không có dáng vẻ cao quý của phượng hoàng, cuối cùng cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác mà thôi.

Cố Cẩn Ca nhìn cảnh Cố Minh và Tiêu Nhiễm tay nắm nhau thì ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, nàng cất giọng, nhẹ nhàng nói: "Quan hệ giữa Tiểu Minh và Tiêu tiểu thư thật tốt."

Tiêu Lương nghe nàng nói vậy thì cười nói: "A Nhiễm và Minh Minh cũng nhau lớn lên, hai đứa nó là bạn tốt của nhau. Cẩn Ca, cháu cũng nên tiếp xúc với A Nhiễm nhiều hơn một chút, quan hệ giữa hai đứa không tầm thường, cũng nên sớm bồi dưỡng tình cảm là vừa."