Hai ngày sau,
Trong một quán cà phê kiểu Pháp ở trung tâm thành phố,
"Thế nào? Hôm nay hẹn tôi tới đây có phải đã suy nghĩ kỹ? Tôi nói rồi, ngay từ đầu mà chịu nghe lời thì đâu phải vất vả thế kia! Phụ nữ nên biết điều, ngoan ngoãn nghe lời thì đàn ông mới thích, biết không?"
Ngồi ở phía đối diện, cặp mắt đào hoa của Giang Thành Chi ngả ngớn không chút kiêng dè quan sát từ trên xuống dưới người Mặc Uyển Ninh.
Mỹ nhân trắng nõn mềm mại thế này vậy mà hắn chưa được thử qua, trong lòng ngứa ngáy càng dấy lên ham muốn phải chiếm cho bằng được.
"Giang tổng, hôm nay tôi hẹn ông tới đây là muốn bàn bạc về đơn tố cáo kia."
Hai bàn tay Mặc Uyển Ninh ở dưới mặt bàn siết chặt vào nhau cố giữ bình tĩnh nén lại cảm giác ghê tởm trước cặp mắt như muốn lột hết quần áo trên người cô của Giang Thành Chi.
"Chỉ cần làm người phụ nữ của tôi thì đơn tố cáo kia tất nhiên sẽ không còn tồn tại nữa. Yên tâm, anh Giang đây sẽ không bạc đãi em đâu, mỗi ngày còn khiến em sung sướиɠ, không ngừng thở dốc, tới lúc đó lại cầu xin anh đừng dừng lại cũng nên...haha...Nào, mau qua đây ngồi với anh Giang, để anh Giang yêu thương em thật nhiều!"
Nụ cười chứa đầy da^ʍ ý, cả người Giang Thành Chi bỗng nhoài về trước muốn nắm lấy cánh tay Mặc Uyển Ninh kéo cô về phía hắn thì sau lưng bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo tia lạnh lẽo của người đàn ông.
"Giám đốc Giang, lâu ngày không gặp."
Vốn dĩ sắp được ôm mỹ nhân vào lòng đột nhiên lại có người phá đám, Giang Thành Chi tức giận đang định quay lại mắng người nhưng khi nhìn thấy nhân vật vừa mới lên tiếng là ai thì lập tức sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
Ở thành phố T này, trong giới thương nhân, từ các công ty cho tới các tập đoàn lớn mỗi khi có vấn đề phát sinh liên quan tới tranh chấp quyền lợi trong hoạt động đầu tư kinh doanh cứ hễ nhắc tới công ty luật Lập Thành thì đều có chút e ngại, bởi vì chỉ cần tổ chức hoặc cá nhân nào được chính vị giám đốc của công ty luật này đứng ra làm luật sư đại diện thì đã được xem như nắm chắc phần thắng trong tay.
Nghe nói vị luật sư này tốt nghiệp thủ khoa trường đại học Luật Bắc Đại, còn từng là cố vấn cấp cao rất được xem trọng trong toà thị chính thành phố, ngay đến thị trưởng cũng phải kiêng dè mà thưởng thức hắn vài phần. Về sau không hiểu sao lại bất ngờ xin từ chức rồi mở ra công ty luật Lập Thành như hiện giờ.
Tuy công ty luật chỉ mới thành lập được mấy năm trở lại đây nhưng danh tiếng bách chiến bách thắng, đánh nhanh rút gọn của vị luật sư trẻ tuổi này thật sự khiến người ta không khỏi thán phục. Nhưng tại sao hắn ta lại ở đây?! Lẽ nào....
"Luật sư Triệu, thật trùng hợp!"
Giang Thành Chi nhanh chóng lấy lại tinh thần, tươi cười chìa bàn tay ra muốn bắt tay chào với Triệu Khải Trạch, trong đầu không khỏi nghĩ tới tình huống hi hữu khó có thể xảy ra kia.
"Lâu ngày không gặp, giám đốc Giang vẫn phong độ như ngày nào, thật khiến người ta ngưỡng mộ!"
Khóe môi Triệu Khải Trạch thoáng hiện lên nụ cười nhạt, bàn tay hờ hững bắt lấy tay của Giang Thành Chi nhưng rất nhanh liền buông ra, thân hình cao lớn bước về phía Mặc Uyển Ninh sau đó không hề báo trước tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ở văn phòng có việc đột xuất cần xử lý gấp nên tới trễ, xin lỗi để cô phải đợi."
Khoảng cách của hai người khá gần nhau, thiết kế ghế sô pha này một người ngồi thì cực kỳ rộng rãi, nhưng hai người ngồi thì trông lại có phần hơi thân mật, đã thế Triệu Khải Trạch còn nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô khiến cơ thể hai người càng thêm kề sát lại.
"Không...không sao! Tôi cũng mới tới không lâu, cảm ơn anh đã tới."
Hai mắt đen tròn mang theo tia kinh ngạc, hành động có phần thân thiết của Triệu Khải Trạch khiến cô trở nên khẩn trương, da mặt thoáng chốc đã ửng hồng, cơ thể vô thức ngồi dịch sang sát thành ghế như muốn nhường chỗ cho người đàn ông bên cạnh ngồi thoải mái hơn.
"Luật sư Triệu, Mặc tiểu thư, hai người...quen nhau sao?"
Gianh Thành Chi bị tình huống trước mắt làm cho hoang mang, giọng điệu chứa đầy sự nghi hoặc pha lẫn tò mò.
"Mặc tiểu thư là em gái của em rể tôi, như vậy có thể xem là người nhà không?"
Không trực tiếp trả lời câu hỏi, một bên chân mày sắc bén của Triệu Khải Trạch khẽ nhướn lên, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa sau lớp kính trong suốt nhìn Giang Thành Chi hỏi ngược lại.
"..."
Nghe tới đây, nụ cười trên mặt Giang Thành Chi lập tức biến mất. Khi bước chân vào con đường kinh doanh, dù các công ty, tập đoàn có lớn đến đâu, nguộn lực mạnh thế nào, ít nhiều cũng sẽ có những lúc buộc phải lách luật để che lấp đi những sai sót trong quá trình hoạt động, đắc tội với ai chứ đắc tội với vị đại luật sư với biệt danh lưỡi hái tử thần này thì cho hắn thêm mười cái mạng hắn cũng không dám. Nếu biết Mặc Uyển Ninh là người nhà của Triệu Khải Trạch hắn nhất định sẽ không động vào. Cũng tại Tống Ninh Sơ, đưa người tới mà không điều tra kỹ thân phận, cứ nghĩ cô ta không có ai chống lưng nên mới làm lớn chuyện để gây sức ép, vậy mà...
"Nghe nói hôm đó mọi người có chuyện vui nên đã uống không ít rượu. Mặc tiểu thư vốn dĩ tửu lượng thấp cho nên hôm đó sau khi uống vài ly tinh thần liền có chút không tỉnh táo, vô tình đi vào nhầm phòng mà Giang tổng đã đặt trước, khiến Giang tổng bị giật mình trượt chân ngã, gây ra thương tích ở trên đầu. Tôi đã nói với cô ấy là nên mang ít lễ vật chân thành tới xin lỗi và chịu phần chi phí thuốc thang vết thương của Giang tổng. Đều là người quen với nhau, mọi chuyện do hiểu lầm mà ra, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Tôi nói như vậy không biết Giang tổng thấy có đúng không?"
Trong lòng Giang Thành Chi đang thấp thỏm chưa biết phải nói gì, nghe Triệu Khải Trạch chủ động mở miệng nói trước như vậy ông ta liền thuận nước đẩy thuyền, tươi cười nói hùa vào:
"Đúng vậy, đúng vậy! Chỉ là chút hiểu lầm không đáng có. Luật sư Triệu đã nói vậy thì Mặc tiểu thư không cần bận tâm chuyện này nữa, chúng ta cứ xem như trước lạ sau quen, chuyện cũ xí xoá, đều là người quen cả."
"Giang tổng quả nhiên là người rộng lượng với tiểu bối. Như vậy đi, hôm nào Giang tổng rảnh tôi mời anh bữa cơm thay cho lời cảm ơn ngày hôm nay."
Triệu Khải Trạch khẽ cười nói, ẩn trong nụ cười xẹt qua tia giễu cợt khách sáo khó thấy.
Ngồi ở bên này, Mặc Uyển Ninh không khỏi ngỡ ngàng trước sự lật mặt nhanh chóng của Giang Thành Chi. Trong đầu thầm nghĩ, kỳ thật con người chính là thực tế như thế, chỉ cần người nắm quyền lực, có địa vị cao trong xã hội biểu lộ ra vài phần xem trọng bạn như vậy cũng đủ để khiến những người bên dưới họ thay đổi thái độ với bạn.
Hai mắt vô thức nhìn về phía Triệu Khải Trạch, bên trong tràn ngập sự ngưỡng mộ kính nể. Đúng là đại luật sư danh bất hư truyền, chỉ bằng mấy câu nói ngắn gọn đã khiến đối phương răm rắp thuận theo ý mình.
Thời gian trôi qua, nói thêm mấy câu, Giang Thành Chi liền lấy cớ có việc gấp phải trực tiếp đi xử lý nên đã rời đi trước, còn lại hai người, Mặc Uyển Ninh lấy hết dũng khi ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Trạch, chân thành cảm kích nói:
"Luật sư Triệu, chuyện hôm nay thực sự rất cảm ơn anh, về tiền chi phí...anh gửi tôi thông tin tài khoản và số tiền, tôi nhất định sẽ chuyển đầy đủ cho anh."
"Ngồi cạnh tôi khiến cô căng thẳng lắm sao? Hay do nhìn tôi hung dữ?!"
Triệu Khải Trạch nghe xong thì im lặng không nói gì, khuôn mặt trầm ngâm ngẫm nghĩ mất một lúc rồi bỗng quay sang nhìn thẳng vào mắt Mặc Uyển Ninh hỏi một câu không hề liên quan.
Từ lúc ngồi xuống ghế, hắn vẫn luôn quan sát mọi cử chỉ của cô. Nhìn kiểu ngồi nửa mông sát mép ghế với thành ghế của cô, hắn cảm nhận được dường như cô đang muốn tránh hắn càng xa càng tốt.
"Không phải...không phải! Tôi chỉ sợ anh ngồi không được thoải mái cho nên..."
Bàn tay đưa lên xua xua, theo phản xạ Mặc Uyển Ninh lập tức dịch chuyển chỗ ngồi của mình, không biết vội vàng thế nào lại khiến đùi của hai người chạm sát vào nhau.
"Xin...xin lỗi, để tôi qua bên kia ngồi sẽ tiện hơn."
Cả người như bị điện giật, dù chỉ là đυ.ng chạm lướt qua nhưng cũng đủ khiến cho trái tim Mặc Uyển Ninh đập loạn lên, hai bên má thoáng chốc đã ửng đỏ.
Triệu Khải Trạch đã có bạn gái, việc cô và hắn ngồi gần nhau lỡ có người quen nhìn thấy sẽ rất dễ gây hiểu lầm, cô không muốn gây phiền phức cho người đã giúp đỡ mình.
"Sợ bạn trai ghen sao!"
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng nhanh chóng qua ghế đối diện ngồi của cô trong lòng hắn bỗng cảm thấy có phần hụt hẫng khó hiểu.
"Tôi...không có bạn trai."
Mười ngón tay đặt trên đầu gối bị che khuất bởi mặt bàn của Mặc Uyển Ninh vô thức bấu chặt vào nhau, đầu nhỏ hơi cúi, cổ họng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót nghèn nghẹn.
Việc một cô gái gần ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, thậm chí còn không có bạn trai, trong mắt đại đa số những người lớn tuổi ở quê cô đó là một sự việc đáng xấu hổ, chắc phải tệ thế nào mới không có ai thèm để ý tới. Triệu Khải Trạch có khi nào cũng sẽ nghĩ như vậy không?
Ở phía bên này, nghe cô nói như vậy, Triệu Khải Trạch chỉ khẽ nhướn mày, gật gật đầu như đã hiểu. Nếu để ý kỹ có thể thấy khoé môi hắn thoáng hiện lên một nụ cười đầy hài lòng.
"Nghe Giai Giai nói nhà cô có mở một quán ăn rất đông khách, hôm nào cô mời tôi một bữa là được rồi."
Im lặng một hồi, Triệu Khải Trạch chủ động lên tiếng đưa ra lời đề nghị.
"Đồ ăn ở quán mẹ tôi chủ yếu phục vụ cho học sinh, giá cả bình dân, như vậy thì thiệt thòi cho anh quá..."
Mặc Uyển Ninh khó xử thật tình giải thích.
"Nếu vậy thì cứ xem như cô nợ tôi một phần ân tình đi!"
"Một phần ân tình?!"
Mắt đẹp mở lớn khó hiểu lặp lại.
"Cuộc sống vốn dĩ luôn vận động thay đổi, sau này biết đâu sẽ có việc tôi cần tới sự giúp đỡ của Mặc tiểu thư. Tới lúc đó tôi nhất định sẽ đòi lại phần ân tình này."