Ngày hôm sau,
"Uyển Ninh, xin lỗi nhé, cậu đợi mình có lâu không? Sáng nay không hiểu sao trên đường lại đông đúc như vậy!"
Triệu Di Giai mở cửa xe bước xuống thì đã thấy Mặc Uyển Ninh một thân quần áo tối giản lịch sự đứng ở gần trạm xe buýt. Tối hôm qua cô đã nói sẽ tới đón nhưng Mặc Uyển Ninh một mực từ chối, cô ấy nói chỗ cô ấy thuê ở xa lại ngược đường, thế nên cứ hẹn nhau ở gần văn phòng của Triệu Khải Trạch là được.
"Không có gì, mình cũng vừa mới tới! Làm phiền cậu ngày nghỉ còn phải bận rộn thế này."
Mặc Uyển Ninh khẽ mỉm cười nói, bàn tay vô thức siết chặt quai túi xách bằng vải, cố gắng che giấu đi tâm trạng hồi hộp xen lẫn khẩn trương.
Triệu Khải Trạch, đại luật sư bách chiến bách thắng với các vụ kiện lớn vang danh khắp thành phố T liệu có nhận vụ kiện cỏn con này của cô không?
"Đừng quá căng thẳng, anh trai mình rất lợi hại. À phải rồi, anh ấy đang ở nhà, hôm nay không tới văn phòng. Cậu lên xe đi, chúng ta tới nhà của anh ấy luôn."
Nhận ra sự lo lắng của Mặc Uyển Ninh, Triệu Di Giai tươi cười trấn an.
"Như vậy...sợ không được tiện lắm?"
Mặc Uyển Ninh ngập ngừng nói.
"Có gì mà không tiện chứ! Dù sao cũng là người nhà, cậu mau lên xe đi, chỗ này không được dừng lâu quá!"
Mười lăm phút sau,
Căn hộ mà Triệu Khải Trạch đang ở là chung cư cao cấp cách trung tâm thành phố chỉ hơn mười phút chạy xe. Thiết kế toà nhà sang trọng, hiện đại, độc đáo, xung quanh còn có rất nhiều không gian xanh mát, như một viên kim cương lấp lánh được bao bọc giữa lòng đại dương.
Mặc Uyển Ninh đi theo Triệu Di Giai không ngừng bị quang cảnh nơi đây là cho mê mẩn. Cô từng nghe nói giá một căn hộ ở đây rẻ nhất cũng phải ba triệu tệ một căn. Khi đó cô cứ nghĩ có lẽ mọi người nói quá lên nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy cô mới biết là do tầm nhìn và suy nghĩ của mình còn hạn hẹp, người có tiền thật biết cách hưởng thụ, không nên phán xét cách người giàu chi tiền.
Tầng mười lăm,
"Ting!"
Tiếng cửa thang máy vang lên khiến Mặc Uyển Ninh giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, trái tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.
Đừng trước căn hộ 15.05, Triệu Di Giai nhấn chuông lần thứ ba mà vẫn không có ai ra mở cửa, trong lòng đã bắt đầu trở nên sốt ruột. Rõ ràng cô đã hẹn Triệu Khải Trạch mười giờ sáng nay sẽ tới, vậy mà...
"Cái tính nóng nảy của Triệu tiểu thư vẫn không thay đổi mà! Chậm chút nữa có khi nào em phá cửa nhà anh mà vào luôn không?"
Triệu Khải Trạch vừa mới tắm xong, trên người chỉ kịp mặc vội bộ đồ thể thao đơn giản ở nhà, lúc đi ra mở cửa trên tay vẫn đang cầm khăn lông lau mái tóc sũng nước.
"Ai kêu anh chậm chạp như vậy, giờ này mới chịu dậy tắm rửa. Uyển Ninh, cậu vào đi!"
Cửa vừa mở, hai mắt Mặc Uyển Ninh bất giác mở to ngây ngốc nhìn Triệu Khải Trạch đứng ở phía đối diện đang cầm khăn vò vò mái tóc đen nhánh, hành động vô cùng tự nhiên thoải mái.
Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sáng đầu đông xuyên qua khung cửa chiếu vào khiến khuôn mặt góc cạnh sắc bén cùng dáng người thon dài rắn rỏi. Sống mũi cao thẳng, chân mày đen rậm, đuôi mắt hơi xếch, môi mỏng gợi cảm, tất cả đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông đều như điêu khắc mà ra.
Trên thế giới này có một kiểu người không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng đứng yên đã có khả năng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tuy làm luật sư bận rộn lại thường xuyên ngồi văn phòng xử lý hồ sơ nhưng bên dưới lớp áo thun kia lại ẩn hiện từng khối cơ bắp săn chắc, cho thấy người này thường xuyên tập luyện thể dục mà có.
"Xin...xin chào!"
Người trong lòng ở ngay trước mắt khiến Mặc Uyển Ninh cảm giác được tim mình đập thình thịch, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cánh tay đang lau tóc chợt khựng lại, Triệu Khải Trạch gật nhẹ đầu, không nghĩ tới em gái mình lại dẫn theo người tới, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết.
"Anh hai, anh còn nhớ Uyển Ninh không? Hồi cao trung chúng ta đã từng học cùng trường với nhau đó."
Triệu Di Giai cởi giày đeo đôi dép đi trong nhà, sau đó nắm lấy cổ tay Mặc Uyển Ninh kéo về phía trước, vui vẻ giới thiệu.
"Không ấn tượng lắm!"
Hai mắt Triệu Khải Trạch theo phản xạ hướng về phía cô gái mặc bộ đồ công sở kín đáo bảo thủ, im lặng mất mấy giây rồi mới nhàn nhạt trả lời.
Câu nói như chậu nước lạnh tạt vào người giữa trời đông rét buốt, đầu Mặc Uyển Ninh vô thức cúi thấp xuống, cổ họng chua xót, anh ấy quả nhiên hoàn toàn không có ấn tượng gì với mình.
Cũng đúng, một người ưu tú xuất sắc như Triệu Khải Trạch sao có thể để mắt tới một kẻ vô danh tiểu tốt, không có gì nổi bật như cô được chứ?!
"Ở đám cưới của em rõ ràng hai người cũng từng chạm mặt nhau rồi! Hừ...trong đầu anh chỉ có những bộ luật khô khan cứng nhắc chứ làm gì nhớ được ai! Hôm nay em dẫn Uyển Ninh tới đây là có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, đúng với chuyên môn của đại luật sư Triệu đây."
Ba người cùng nhau di chuyển vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, Triệu Di Giai một mạch tóm tắt ngắn gọn tình cảnh mà Mặc Uyển Ninh đang gặp phải.
"Trong chuyện này chắc chắn là có người lên kế hoạch, nối giáo cho giặc, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho Uyển Ninh mới được!"
Nhắc tới Giang Thành Chi, Triệu Di Giai lại cảm thấy vô cùng tức giận, giọng nói chứa đầy sự bức xúc.
"Đã xảy ra quan hệ chưa?"
Thanh âm lạnh lẽo sắc nhọn bất ngờ vang lên.
Trong giới kinh doanh, Giang Thành Chi vốn nổi tiếng là kẻ đào hoa biếи ŧɦái. Hắn ta thích những cô gái ngây thơ non nớt, mong manh yếu đuối. Ban đầu thì ngọt ngào dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy, nếu không được hắn sẽ không tiếc thủ đoạn nào để ép buộc, chiếm đoạt hòng thoả mãn thú tính cường thế của giống đực.
Sau khi chơi đùa chán chê hắn ta lại không chút thương tiếc mà bỏ rơi họ. Đã có không ít những cô gái qua tay hắn chỉ biết cam chịu, ngậm bồ hòn làm ngọt, vì hầu như bọn họ đều không có người chống lưng, mà ở xã hội coi trọng quyền thế này, cho dù có kiện ra tới toà cũng khó mà giành được phần thắng.
"Không...không có!"
Đáy mắt sâu thẳm mang theo tia áp bức mạnh mẽ kia khiến Mặc Uyển Ninh không khống chế được mà rùng mình một cái. Khuôn mặt vốn trắng nõn bị câu hỏi nhạy cảm có phần thẳng thắn làm cho hốt hoảng mà trở nên tái nhợt.
"Vậy đã tới bước nào?"
Giọng nói trầm thấp mang theo tia chất vấn cùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Triệu Khải Trạch khiến bầu không khí trong phòng thoáng chốc liền trở nên căng thẳng.
"Lúc đó...Giang Thành Chi đã cởi hết quần áo trên người của ông ta xuống sau đó tiến tới muốn cởϊ qυầи áo của tôi...nhưng còn chưa xong thì trong lúc giằng co tôi đã lấy chiếc đèn ngủ ở kệ bàn đập vào đầu ông ta..."
Mặc Uyển Ninh thành thật kể lại sự tình tối hôm đó, hai bàn tay vì xúc động mà nắm chặt lại, mí mắt hạ thấp che giấu tầng nước mỏng.
Cô không hiểu sao Triệu Khải Trạch lại hỏi chuyện này cặn kẽ như vậy, dường như bên trong giọng nói còn ẩn chứa sự kích động khó tả.
"Anh làm gì mà như hỏi cung phạm nhân vậy? Uyển Ninh lúc đó hẳn đã rất sợ hãi. Cái tên Giang Thành Chi đó đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!"
Triệu Di Giai trừng mắt liếc nhìn anh trai. Con gái nhà người ta bị thái độ hung dữ của anh làm cho sợ tới run rẩy rồi kìa.
"Bất kì vụ kiện nào, muốn nắm chắc phần thắng thì phải hiểu rõ sự tình bên trong. Lòng dạ Giang Thành Chi hẹp hòi lại thù dai, mối quan hệ của hắn ở thành phố T này cũng không hề nhỏ, muốn đối phó với những kẻ này ta phải ra tay từ những thứ họ quý trọng nhất."
Nhận ra bản thân có chút thất thố, Triệu Khải Trạch điều chỉnh lại tông giọng, nghiêm túc nói.
"Nói vậy....là anh đồng ý giúp Uyển Ninh? Anh hai, anh là tuyệt nhất! Chúng ta không thể để kẻ xấu tác oai tác quái mãi như vậy được! Uyển Ninh, cậu không cần lo lắng nữa nhé!"
Hai mắt Triệu Di Giai sáng rỡ quay qua nhìn Mặc Uyển Ninh trấn an.
"Luật sư Triệu, cảm ơn anh."
Cánh môi như đoá hoa đào cảm kích khẽ nói, hai mắt không nhịn được ngước lên nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía đối diện. Đúng lúc ấy, Triệu Khải Trạch cũng nhìn về phía cô, hai người bốn mắt vô tình chạm vào nhau.
Dù chỉ là chớp nhoáng nhưng ánh mắt quá đỗi sắc bén chứa đựng sự thăm dò của Triệu Khải Trạch vẫn khiến cô cực kỳ khẩn trương.
"Nếu không đồng ý tôi sợ sẽ không thể yên tĩnh với đại tiểu thư Triệu Di Giai đây! Như vậy đi, trước mắt cô sắp xếp thời gian hẹn gặp mặt Giang Thành Chi, sau đó tôi sẽ trực tiếp tới để đàm phán."
Nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, Triệu Khải Trạch tỏ vẻ bình tĩnh, khéo léo che giấu đi cảm xúc nhất thời không kiềm chế được.
Cô gái này, có biết ánh mắt mềm mại ướŧ áŧ đó khiến cho người ta chỉ muốn hung hăng mà bắt nạt không?!
Cũng ánh mắt này nhiều năm trước đã khiến trái tim hắn thổn thức không yên...