Cáo Nhỏ Xinh Đẹp Và Gấu Ngốc Lạnh Lùng

Chương 22. Chúng là là người một nhà

Trưa hôm sau,

"Bắc Viễn, anh có từng suy nghĩ sau này sẽ mở một quán ăn không?"

Ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp, Triệu Di Giai vừa ăn xong hai chén cơm đầy cùng với một bát canh gà hầm củ sen, cả người lười biếng dựa vào lưng ghế, bàn tay xoa xoa bụng nhỏ tròn căng, hai mắt cười híp lại đầy thoả mãn khi nghĩ tới cảnh tượng được làm bà chủ mỗi ngày ngồi rung đùi thu tiền.

Đêm qua hai người lăn lộn triền miên cộng với dư âm của men rượu, nếu không phải mùi thức ăn thơm ngào ngạt cùng với chiếc bụng kêu réo liên hồi thì cô thực sự không muốn rời khỏi chiếc giường êm ái một chút nào.

Người đàn ông kia quả thật rất chu đáo, xong việc, hắn lau chùi cơ thể cho cô sạch sẽ, buổi sáng cũng không quấy rầy cô ngủ mà tự giác đem chăn màn mà đêm qua hai người làm ướt đi giặt giũ, sau đó còn đi siêu thị mua đồ về nấu bữa trưa bổ dưỡng toàn là món cô thích.

Chồng của cô ở trên giường hay xuống giường đều là cực phẩm a!

"Chưa từng nghĩ tới! Em thích ăn là được rồi!"

Đáy mắt mang theo tia cưng chiều nhìn về phía cô vợ nhỏ. Thấy vẻ mặt ăn no vui vẻ của cô, trong lòng Tống Bắc Viễn cũng không khỏi cảm thấy ngọt ngào mãn nguyện.

Trên người Triệu Di Giai mặc chiếc áo thun ngắn tay cùng quần đùi mặc ở nhà, mái tóc dài mềm mại được cô búi cao lộ ra gương mặt tinh xảo trắng nõn, tựa như đóa mẫu đơn nở rực rỡ, lung linh động lòng người.

Bọn họ quen biết nhau đã hơn mười lăm năm, kỳ thật có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành người một nhà với cô. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau làm những chuyện thân mật nhất của hai vợ chồng.

Mặc dù hắn và cô kết hôn với nhau một cách chớp nhoáng, ngay cả giai đoạn tìm hiểu hẹn hò cũng không có, nhưng chuyện chăn gối của bọn họ lại cực kì hoà hợp.

Tống Bắc Viễn tự nhận mình không phải là kẻ háo sắc. Trước đây cũng có một vài cô gái chủ động tới tỏ tình với hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại chẳng có bất kì cảm xúc hay rung động gì , thậm chí đôi lúc hắn còn nghi ngờ bản thân có vấn đề về sinh lý, có khi cứ như thế sống một mình cô độc tới già.

Cho tới ngày gặp lại rồi phát sinh quan hệ cùng Triệu Di Giai hắn mới hiểu được rằng, tất cả những điều đó là do hắn chưa gặp được đúng người, là do những cô gái kia không phải là Triệu Di Giai.

Hắn phát hiện ra bản thân cũng háo sắc như những gã đàn ông khác. Cứ mỗi khi ở bên cạnh cô, chỉ cần cô mỉm cười với hắn một cái, hay làm nũng kêu một tiếng "Bắc Viễn" , "ông xã" là hắn liền mất đi tự chủ, dễ dàng sa vào vòng xoáy tìиɧ ɖu͙© mất hồn kia.

"Mặt em...có dính gì sao? À phải rồi, Uyển Ninh thời gian gần đây cậu ấy có kể anh nghe chuyện gì không?"

Ánh mắt quá đỗi dịu dàng đầy thâm tình của Tống Bắc Viễn khiến cô có chút ngượng ngùng,

trong đầu bất chợt nhớ tới chuyện của Mặc Uyển Ninh, cơ thể đang dựa ra sau ghế của Triệu Di Giai bất giác ngồi thẳng dậy, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Không có! Từ hôm đám cưới của chúng ta anh vẫn chưa liên lạc với con bé. Em hỏi như vậy...có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Chân mày sắc bén nhíu chặt lại, bàn tay cầm đũa đang gắp thức ăn của Tống Bắc Viễn bỗng khựng lại, hắn dự cảm có điềm không lành.

"Uyển Ninh...cậu ấy bị người ta kiện ra toà vì tội cố ý gây thương tích, thậm chí người kia còn gửi cả đơn tố cáo đến giám đốc nhân sự của công ty nơi cậu ấy làm việc..."

Triệu Di Giai một mạch kể lại rõ ràng những gì mình biết cho hắn nghe.

"Chuyện này...sao có thể chứ?! Chắc chắn là có hiểu lầm hay uẩn khuất gì đó. Tiểu Ninh vốn là người trầm tính nhút nhát, có chuyện gì cũng chỉ biết lủi thủi cam chịu một mình. Hành động lỗ mãng như vậy nếu không phải bị dồn tới đường cùng, con bé sẽ không làm vậy đâu."

Sắc mặt Tống Bắc Viễn lộ đầy vẻ đăm chiêu.

Mặc Uyển Ninh như em gái ruột của hắn, con bé xảy ra chuyện liên quan tới pháp luật, thân làm anh trai hắn thực sự rất lo lắng.

"Như vậy đi, tối nay chúng ta hẹn cậu ấy ra ngoài ăn, sau đó sẽ hỏi rõ mọi việc, anh thấy thế nào?"

Triệu Di Giai chủ động lên tiếng đề nghị. Trước giờ cô không phải kiểu người bao đồng thích can thiệp vào việc của người khác, nhưng không hiểu sao khi thấy Mặc Uyển Ninh bị người khác ức hϊếp cô lại thấy có chút đau lòng khó tả.

"Được! Nghe theo em."

-----

Nhà hàng lẩu Hoàng Thành,

"Chuyện tới mức này cũng không thèm nói với anh một tiếng nào? Nếu anh không tới tìm thì em định giấu chuyện này tới bao giờ? Em có còn xem anh là anh trai nữa không?"

Sau khi nghe Mặc Uyển Ninh kể rõ sự tình ngày hôm đó, Tống Bắc Viễn tức giận tới mức mặt đỏ bừng, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, hận không thể ngay lập tức đấm vào mặt tên khốn Giang Thành Chi kia.

"Em...không phải vậy...chuyện này do em tự gây ra, em muốn tự mình giải quyết, chỉ là không nghĩ tới mọi việc càng lúc càng đi vào ngõ cụt thế này..."

"Dì đã biết chuyện này chưa?"

Thanh âm lạnh lẽo đè nén tới cực độ, ánh mắt Tống Bắc Viễn càng ngày càng trở nên đen kịt.

"Em không dám nói... em sợ mẹ lo lắng, suy nghĩ nhiều sẽ sinh bệnh..."

Đôi môi Mặc Uyển Ninh mím chặt thành một đường thẳng, sóng mũi chua xót, nỗi uỷ khuất phải chịu đựng mấy ngày nay lại ào ạt kéo tới khiến cô không kìm được mà cúi đầu lặng lẽ chảy nước mắt.

Ba ngày trước cô lấy hết dũng khí quyết định đi gặp Giang Thành Chi ở một quán cà phê ngay trung tâm thành phố. Khi đó cô đã nói rõ sẽ chịu hết tiền viện phí cùng thuốc thang, chuyện xảy ra ngày hôm đó xem như chỉ là hiểu lầm, nhưng Giang Thành Chi lại nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tối tăm chứa đầy tà da^ʍ khiến người ta buồn nôn cười khẩy ngả ngớn nói:

"Giang Thành Chi này từ trước tới nay chưa có cái gì muốn mà lại không có được. Muốn tôi rút lại đơn kiện cũng như muốn tồn tại ở cái thành phố T này thì tốt nhất phải biết ngoan ngoãn nghe lời. Cô nên cảm thấy may mắn vì được tôi để mắt tới, làm đồ chơi cho một người vẫn tốt hơn cho nhiều người không phải sao? Nếu không thì chuẩn bị tinh thần mà ngồi tù đi! Cho dù cô có đi gõ cửa khắp các văn phòng luật sư ở đây thì để tôi chống mắt lên xem có ai dám nhận vụ này?"

Lúc đấy cô tức tới run người, sau đó không chút do dự đứng thẳng lưng xoay người rời đi. Cô không tin ở thành phố T này Giang Thành Chi có thể một tay che trời, đảo ngược trắng đen.

Nhưng cuộc sống này quả thực rất phũ phàng, khi đυ.ng đến quyền lợi thì bản chất con người đều lộ rõ. Những người luật sư mà Mặc Uyển Ninh tìm đến sau khi biết nguyên đơn là Giang Thành Chi thì hầu như đều khéo léo từ chối, có người mới đầu thì vui vẻ đồng ý nhận nhưng tới ngày hôm sau liền gọi điện nói có vụ kiện quan trọng cần phải đi công tác gấp nên không thể tiếp tục xử lý vụ kiện của cô.

Ba mất sớm, họ hàng nội ngoại hai bên đều ở xa, hoàn cảnh cũng không khá giả gì nên từ nhỏ hai mẹ con cô đã phải sống nương tựa vào nhau, sau này tình cờ quen biết với Tống Bắc Viễn nên cô mới có thêm một người gọi là người nhà.

Anh trai vừa mới kết hôn, vì gia thế của hai gia đình quá khác biệt nên cô biết Tống Bắc Viễn ít nhiều cũng đã phải nghe những lời dèm pha giễu cợt đầy ác ý, cho nên cô không muốn chuyện của bản thân mình lại khiến anh trai phải phiền não thêm nữa.

"Cậu...Mình và anh Bắc Viễn hôm nay tới đây là muốn bàn bạc với cậu tìm cách xử lý. Cậu yên tâm, chỉ cần chúng ta không làm gì sai trái thì không có chuyện là không thể giải quyết được. Nếu mấy tên luật sư kia vì lợi ích mà không dám ra mặt thì nhà chúng ta chẳng phải đã có sẵn luật sư sao? Không dùng tới thì thật sự rất lãng phí!"

Rút vội tờ khăn giấy trên bàn đưa cho Mặc Uyển Hinh, Triệu Di Giai nhìn dáng vẻ tiều tuỵ cam chịu kia thì không khỏi thương cảm.

Khác với Mặc Uyển Ninh, từ khi còn nhỏ, cô luôn có ông bà, ba mẹ, anh trai ở bên cạnh, nhận được vô vàn yêu thương sủng ái từ mọi người, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng luôn có người đứng ra bảo vệ, che chở. Nghĩ tới tình cảnh thân cô thế cô của Mặc Uyển Ninh ở thành phố T này, thời gian qua chắc chắn cậu ấy đã rất sợ hãi, khổ sở.

"Chuyện này...không cần đâu! Để mai mình liên hệ thêm với mấy người luật sư nữa xem sao!"

Nghiêng đầu lau vội nước mắt, Mặc Uyển Ninh biết người Triệu Di Giai vừa nhắc đến là ai, nhưng cô sao dám làm phiền người kia nhận vụ án nhạy cảm này chứ? Cô không muốn trong mắt Triệu Khải Trạch cô lại có hình ảnh xấu như vậy!

"Cậu đừng ngại, mọi người đều là người một nhà, những lúc như thế này giúp đỡ nhau là việc nên làm. Giang Thành Chi kia không phải loại người đơn giản dễ chọc, đối thủ ngông cuồng như vậy mình cũng muốn xem vị luật sư cao cao tại thượng vẫn luôn được mọi người khen ngợi trăm trận trăm thắng kia sẽ xử lý như thế nào."

Triệu Di Giai cảm nhận được sự khó xử của Tống Bắc Viễn và Mặc Uyển Ninh nên vui vẻ cười nói để xua bớt đi không khí nặng nề.

"Sau này nếu có gì uất ức hay bị ai bắt nạt cậu nhất định phải tới tìm mình và anh Bắc Viễn, trên danh nghĩa và pháp luật mình chính là chị dâu của cậu đó! Chị thì phải có nghĩa vụ chăm sóc và bảo vệ em gái, cậu nói có đúng không? Đồ ăn cũng sắp muội hết rồi, chúng ta mau ăn đi!"

Trong mắt mang theo ánh nước, Mặc Uyển Ninh nghẹn ngào xúc động không nói lên lời. Trái tim như có dòng nước ngọt ngào ấm áp chảy qua, thì ra có người quan tâm lại khiến con người ta hạnh phúc tới như vậy...