Thời gian thấm thoát thôi đưa, thoắt cái chỉ còn mấy ngày nữa là đến Giáng sinh.
Tối nay Triệu Di Giai có hẹn đi ăn với bạn tốt Tô Thẩm Nguyên tại quán lẩu Tứ Xuyên mà hai người vẫn hay tới. Trời lạnh mà ăn lẩu cay chính là điều hạnh phúc nhất trên cuộc đời này!
"Triệu mỹ nhân của tôi, mới một tuần chồng không về mà đã ngẩn ngơ như người mất hồn thế này, đúng là thê phu ân ái, một giây cũng không muốn cách xa!"
Tô Thẩm Nguyên húp miếng nước lẩu nóng hổi thơm nồng ở trong chén, hai mắt híp lại đầy thoả mãn, đến khi nhìn qua dáng vẻ ăn uống qua loa chẳng chút hào hứng của Triệu Di Giai thì không khỏi muốn trêu chọc.
"Tới khi gặp rồi lấy người mà cậu yêu đi, lúc đó để xem cậu còn mạnh miệng thế này không?"
Đôi môi đỏ mọng chu lên, cuối tuần vừa rồi Tống Bắc Viễn nói phải ở lại đơn vị để thao luyện cho các binh sĩ chuẩn cho bị đợt thi đấu giao hữu giữa các quân khu của cả nước nên không thể về được. Hai người mới kết hôn gần hai tháng nhưng thời gian bên nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy không nói ra nhưng trong lòng Triệu Di Giai cảm thấy thực sự trống trải.
"Người ta vẫn nói: muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do. Nếu nhớ thì đi tới gặp, tiện thể xem xem giúp mình ở trong đó có anh chàng nào cao to đẹp trai mà còn độc thân không. Nếu được thì chụp hình luôn càng tốt!"
Hai mắt đen láy sáng lấp lánh của Tô Thẩm Nguyên cười híp lại như vầng trăng khuyết, vừa đáng yêu vừa tinh nghịch.
"Có cần mình xin weixin của người ta luôn không?"
"Được... được, nếu đội trưởng Tống nhà cậu không có ý kiến gì thì mình xin nhận hết."
-----
Buổi chiều thứ sáu,
"Cậu nói tên gì chứ?"
Tống Bắc Viễn đang ở thao trường tập luyện cho các binh sĩ, tuy đang là mùa đông nhưng do vận động liên tục với cường độ cao nên mồ hôi trên mặt chảy đầm đìa, chân mày sắc bén nhíu chặt nghi ngờ hỏi lại.
"Triệu Di Giai ạ! Đội trưởng Tống, chị ấy hiện đang ngồi ở phòng chờ, nói là đã gọi điện cho anh nhiều lần mà không được."
Viên hạ sĩ quan trẻ tuổi đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc dõng dạc trả lời.
"Cậu dẫn cô ấy tới phòng tôi đợi, nói là xong việc tôi sẽ tới liền."
Phân phó xong, Tống Bắc Viễn lập tức xoay người quay lại sân tập, tiếp tục dõi theo tốp binh sĩ đang thực hiện bài kiểm tra thể lực và khả năng tác chiến mà hắn vừa trực tiếp hướng dẫn.
"Tiểu Minh, người lần này có xinh đẹp như người lần trước không?"
Thấy đội trưởng của họ đi rồi, một nhóm binh sĩ vừa mới hoàn thành bài thi trước đó tò mò lại gần hỏi nhỏ viên sĩ quan trẻ tuổi kia.
"Cả hai đều xinh đẹp, một chín một mười!"
Viên sĩ quan trẻ thành thật nói.
"Vậy ai chín, ai mười?"
Một người trong nhóm binh sĩ được nước hỏi tới cùng.
"Người lần này mười."
Ngẫm nghĩ mất mấy giây, viên sĩ quan trẻ liền đưa ra nhận xét.
"Ây ya, lại thêm một đại mỹ nhân nữa! Đội trưởng Tống của chúng ta đúng là số đào hoa chiếu tới rồi!"
Nửa tiếng sau,
"Em tới sao không báo trước? Đợi anh có lâu lắm không?"
Tống Bắc Viễn mới từ thao trường trở về, trên người vẫn còn dính bụi đất, hơi thở dồn dập, mồ hôi nhễ nhại, chỉ có hai mắt là sáng rực khi nhìn thấy người trong phòng.
"Định tạo bất ngờ cho anh, ai ngờ điện thoại anh lại để ở đây."
Ngồi ở bàn làm việc của Tống Bắc Viễn, nghe thấy tiếng bước chân Triệu Di Giai liền xoay người đứng dậy, cầm chiếc điện thoại màu đen đang để ở trên bàn giơ lên.
"Lúc ra thao trường tập luyện anh thường không mang theo điện thoại. Đường xá xa xôi, lái xe có mệt không? Chiều nay là anh trở về rồi, sao lại cực khổ chạy tới tận đây?!"
Tiến lại gần cô vợ nhỏ, dù rất muốn ngay lập tức ôm vợ yêu vào lòng nhưng ngại cơ thể quần áo không sạch sẽ nên hắn đành kìm lòng chỉ đưa tay sờ sờ gò má trắng nõn trơn mịn, ánh mắt chất chứa yêu thương đau lòng.
"Người ta nhớ anh! Đã nửa tháng rồi em không gặp anh, còn có... tới đây bất ngờ để xem anh có giấu bông hoa xinh đẹp nào không?"
Khoé môi khẽ cong lên thành hình vòng cung mềm mại, nhìn sơ qua thì vô cùng ngọt ngào nhưng bên trong lại là hũ dấm chua siêu lớn.
"Vậy... bà Tống có phát hiện ra gì chưa?"
Chân mày nhướn cao, môi mỏng ghé sát bên vành tai mẫn cảm của Triệu Di Giai thì thầm thổi khí nóng.
"Nghĩ thôi cũng không được! Nếu anh dám lén..."
Lời còn chưa nói hết miệng nhỏ đã bị người nào đó đột ngột ngậm lấy, chiếc lưỡi thô dày trực tiếp xông thẳng vào khoang miệng thơm ngát tham lam liếʍ mυ'ŧ ngặm nhấm.
"Ưʍ..."
Trong hơi thở Triệu Di Giai lúc này ngập tràn hormone nam tính, mùi mồ hôi quanh mũi cũng trở nên gợi cảm lạ thường. Bàn tay nhỏ bé thuận thế ôm lấy thắt lưng bền chắc của người đàn ông, ngửa đầu nhiệt tình đáp trả.
"Bảo bối, nhớ anh hay là nhớ thứ gì?"
Dây dưa một hồi, tới khi môi lưỡi rời nhau thì cánh môi Triệu Di Giai đã sưng đỏ, cả người mềm nhũn không biết từ bao giờ đã bị nhấc lên ngồi trên mặt bàn, hai chân bị đẩy sang hai bên quấn lấy vòng hông hữu lực khiến nơi riêng tư của cả hai qua lớp vải không ngừng cọ xát, tư thế cực kì ái muội.
"Anh...đáng ghét!"
Mắt đẹp ngấn nước mơ màng nhìn người đàn ông vừa như trách móc vừa như làm nũng.
"Ai đáng ghét?"
Thanh âm khàn đυ.c, đáy mắt Tống Bắc Viễn nóng rực hiện lên ý cười tà tứ.
"Ách...đừng mà! Người anh toàn mồ hôi, nhột quá! Anh có phải chó con đâu mà liếʍ em như vậy chứ?"
Hơi thở nóng bỏng ướŧ áŧ, cả khuôn mặt Tống Bắc Viễn vùi vào cần cổ thanh mảnh cùng xương quai xanh tinh tế, môi lưỡi trơn nhám không ngừng hôn liếʍ, thỉnh thoảng còn ác ý mυ'ŧ mạnh để lại vài vết đỏ mờ ám trên làn da non mịn.
"Em nói ai là chó con, hửm?"
Bàn tay to chạm vào bầu ngực căng tròn, qua lớp vải mềm hư hỏng bóp mạnh một cái.
"Tống Bắc Viễn, anh là chó con."
Đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, cả người Triệu Di Giai run lên nhưng vẫn không chịu yếu thế quay qua cắn vào rái tai nhạy cảm của tên gấu lớn đang làm càn trên cơ thể mình.
"Tiểu yêu tinh, còn dám lặp lại? Xem chó con đây sẽ trừng phạt em như thế nào!"
"Báo cáo, đội trưởng Tống, cô gái tên Chu..."
Viên sĩ quan trẻ khi nãy chạy tới báo tin, vừa mới đến trước cửa, lời còn chưa nói hết đã bị hình ảnh trước mắt làm cho cứng đờ người.
Hắn có nghe lầm không? Đội trưởng Tống nổi tiếng nghiêm túc lạnh lùng bị người ta gọi là chó con vậy mà còn sảng khoái tự nhận...
"Có chuyện gì?"
Đang làm chuyện thân mật bất ngờ bị người khác bắt gặp, Tống Bắc Viễn nhanh chóng đứng thẳng người, đem mỹ nhân trong lòng bao bọc che chắn cẩn thận, sau đó hơi ngoái đầu lại, giọng nói ẩn chứa đầy sự bất mãn.
"Báo cáo, cô gái tên Chu Oánh lần trước tới tìm anh hôm nay lại tới, hiện tại đang đợi ở bên ngoài đợi! Báo cáo, hết!"
Viên sĩ quan trẻ biết mình hấp tấp tới không đúng lúc lại còn nhìn thấy chuyện không nên nhìn, cả người bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run.
"Chu Oánh?!"
Đứng sau cơ thể cao lớn của Tống Bắc Viễn, hai tay đang chỉnh lại quần áo của Triệu Di Giai chợt khựng lại, mắt đẹp ngước lên, khẽ nói.
"Cậu nói với bác sĩ Chu đợi một lúc, xong việc tôi sẽ ra ngay."
Ho khan một tiếng, Tống Bắc Viễn phân phó cho viên sĩ quan trẻ kia xong, đợi tới khi cậu ta rời đi mới đủ can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt đầy dò xét hoài nghi của cô vợ nhỏ nhà mình.
"Có khi nào đội trưởng Tống bắt cá hai tay, người đang đợi ở bên ngoài là chính thất tới tận đây để đánh ghen không?"
Vừa đi, trong đầu viên sĩ quan trẻ không khỏi thầm nghĩ tới tình huống máu chó hay thấy ở trên phim. Nếu quả đúng như vậy thì đội trưởng Tống thật đáng trách... mà cũng thật khó xử.
Cả hai cô gái đều xinh đẹp như tiên nữ trên trời, bây giờ biết chọn ai, bỏ ai bây giờ?!
Sau khi viên sĩ quan trẻ chuyển lời xong, Chu Oánh liền mỉm cười dịu dàng nói cảm ơn rồi tiếp tục kiên nhẫn ngồi đợi.
Lần trước cô đến đây kiếm Tống Bắc Viễn thì không có cơ hội gặp mặt, nghe viên sĩ quan gác cổng nói thì hình như gần hai tháng trở lại đây, cứ tới cuối tuần là đội trưởng Tống lại về thăm nhà, vì vậy hôm nay cô đã canh thời gian tới đây trước giờ tan làm, nếu thuận tiện hai người còn có thể đi ăn một bữa cơm trước khi về nhà.
Không để Chu Oánh phải đợi quá lâu, khoảng chừng mười phút sau thì Tống Bắc Viễn và Triệu Di Giai đã cùng nhau đi tới.
"Bác sĩ Chu, xin chào! Cô tới tận đây kiếm tôi không biết có chuyện gì không?"
Tống Bắc Viễn không phải là người thích vòng vo, thế nên khi vừa thấy Chu Oánh liền lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.
"Anh...đội trưởng Tống, đàn chị...xin chào!"
Chu Oánh khi nãy còn mỉm cười vì suy nghĩ của bản thân, nhưng khi nhìn thấy hai người trước mặt thân mật đứng cạnh nhau, đáy mắt liền xẹt qua tia hụt hẫng mất mát.
Sao có thể chứ? Là do cô tới trễ sao?
"Bác sĩ Chu, thật trùng hợp, lâu rồi không gặp."
Triệu Di Giai mỉm cười gật nhẹ đầu chào.
Đúng là trái đất tròn, cứ nghĩ cô gái tên Chu Oánh kia là mỹ nhân phương nào, thì ra lại là đàn em lúc học đại học Y dưới cô hai khoá.
Chu Oánh, con gái thị trưởng thành phố T, xuất thân danh giá, vẻ ngoài lại xinh đẹp tao nhã, lúc học đại học cũng là một trong những hoa khôi nổi tiếng trong trường.
Phụ nữ vốn có giác quan thứ sáu, mà giác quan này lại vô cùng nhạy bén, chỉ cần nhìn ánh mắt, dáng vẻ thất vọng kia của Chu Oánh, cô có thể đoán được những gì mình nghĩ là chính xác.
"Đội trưởng Tống, đàn chị, hai người là..."
Không nhịn được nghi hoặc và khó chịu trong lòng, Chu Oánh mạnh dạn lên tiếng hỏi.
"À, đây là vợ tôi, Triệu Di Giai."
Chỉ bằng một câu nói ngắn gọn, Tống Bắc Viễn đã dập tắt hết hi vọng mong manh của Chu Oánh.