"Mặc Uyển Ninh, hai mươi chín tuổi, nhân viên phòng thiết kế đồ hoạ công ty Nghinh Phong. Bố mất sớm, mẹ có một tiệm ăn nhỏ dưới trấn, hiện tại ở thành phố T có thuê một căn hộ đơn cách trung tâm thành phố hơn hai mươi cây..."
Hừ!
Lâm Doanh Doanh ngồi trong phòng làm việc đọc xong xấp tài liệu mà cô ta mới cho người điều tra thì liền cười khẩy một tiếng, đuôi mắt quyến rũ sắc bén nhướn lên đầy cao ngạo.
Lại thêm một con gà rừng muốn bay lên làm phượng hoàng! Đúng là lắm kẻ thích mơ mộng, chẳng chịu nhìn lại bản thân đang ở đâu.
Triệu Khải Trạch là người đàn ông mà đời này cô luôn tâm niệm phải có được trong tay. Gần hai năm nay, từ khi bọn họ công khai mối quan hệ, bất cứ cô gái nào chỉ cần vừa có ý định muốn đến gần tiếp cận anh thì cô sẽ tìm đủ mọi cách để loại bỏ đối phương một cách nhanh chóng, bóp nát hết hi vọng của họ.
Lật lật trong xấp tài liệu có mấy tấm hình của Mặc Uyển Ninh, Lâm Doanh Doanh dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng Mặc Uyển Ninh đúng là mỹ nhân trời sinh.
Thời buổi bây giờ con gái mà không trang điểm giống như người ta ra đường mà không mặc quần áo, vậy mà mấy tấm hình này hầu như Mặc Uyển Ninh đều để mặt mộc, nếu có thì chỉ là tô thêm chút son môi. Quần áo đơn điệu, màu sắc nhàm chán, bù lại là làn da của cô ta lại vô cùng trắng sáng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, dung mạo không phải là kiểu xinh đẹp sắc sảo mà theo dạng mỹ nhân tĩnh lặng. Ban đầu có thể sẽ không thu hút người khác ngay lập tức, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm phải sẽ khó mà rời đi được.
Chỉ dựa vào mỗi nhan sắc này mà muốn giành đàn ông với Lâm Doanh Doanh cô? Nếu vậy thì cái danh Đại mỹ nữ ngành luật của cô chỉ để nghe vui tai thôi sao?!
Nhưng nếu dựa vào quan hệ anh em với Tống Bắc Viễn, chồng của Triệu Di Giai thì Mặc Uyển Ninh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc thân cận với Triệu Khải Trạch hơn. Ở nơi đông người như đám cưới mà cô ta còn giở trò gây sự chú ý như vậy thì ai biết được nếu chỉ có hai người cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ anh.
Không được! Xem ra cô phải mau chóng tìm cách chặt dứt mối nguy hiểm này từ sớm mới được, tránh cho đêm dài lắm mộng!
------
Khách sạn Materi,
"Mặc Uyển Ninh, đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì? Nhanh chút, cô định để các sếp phải đợi chúng ta sao?"
Người vừa lên tiếng là Tống Hoài Sơ, trưởng phòng quan hệ khách hàng của công ty Nghinh Phong.
Hôm nay Nghinh Phong bọn họ có một cuộc hẹn quan trọng với công ty thực phẩm và đồ uống Royal Wine. Công ty này nổi tiếng về sản xuất và xuất khẩu các loại rượu vang cao cấp cho các nhà hàng, khách sạn năm sao. Sắp tới bọn họ chuẩn bị ra mắt một loại rượu vang mới, là sản phẩm đánh vào thị trường người tiêu dùng có mức thu nhập trung bình với mong muốn truyền tải được thông điệp: rượu ngon thì nên chia sẻ để mọi người cùng được thưởng thức. Cho nên bộ phận kinh doanh bên đó đang muốn tìm các công ty chuyên về marketing truyền thông thiết kế cho họ một hình ảnh thân thiện giúp khách hàng dễ bị ấn tượng và thu hút.
Chuyện gặp gỡ đối tác lớn thế này từ trước đến nay đều do trưởng phòng hoặc các cấp quản lý đi, vậy mà chiều nay vừa đến giờ tan làm bỗng dưng trưởng phòng Tống bên phòng quan hệ khách hàng lại qua bên phòng thiết kế đồ hoạ của cô mượn người đi hỗ trợ do trợ lý của cô ta có việc đột xuất không thể đi được.
Trong phòng lúc đấy chỉ còn lại vài nhân viên, những người kia đều nhanh miệng lên tiếng nói đã bận công việc, trưởng phòng Mạnh của cô hôm nay lại nghỉ phép cho nên dù không muốn nhưng Mặc Uyển Ninh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tuy trong lòng có nhiều khúc mắc nhưng khi cô vừa mới định mở miệng hỏi thì trưởng phòng Tống liền nói đây là vì lợi ích chung của công ty rồi liên tục hối sắp trễ giờ nên những gì cô muốn nói đều trôi ngược vào trong.
Căng thẳng hít sâu một hơi, dù sao cũng đã tới đây rồi, có muốn đổi ý cũng không được, Mặc Uyển Ninh liền bước nhanh theo sau Tống Hoài Sơ đi vào bên trong phòng.
"Giang tổng, xin chào! Chào mọi người, xin lỗi đã để mọi người phải chờ, hôm nay đường đông quá! Mong mọi người thông cảm."
Tống Hoài Sơ vừa mở cửa bước vào đã lập tức bày ra nụ cười ngọt ngào, khéo léo mở miệng chào hỏi tất cả mọi người.
"Trưởng phòng Tống lại khách sáo rồi, mọi người cũng vừa mới tới. Người đẹp đây là..."
Giang Thành Chi, giám đốc kinh doanh công ty Royal Wine vừa nhìn thấy Mặc Uyển Ninh khép nép đứng phía sau Tống Hoài Sơ thì ánh mắt lập tức dán chặt lên người cô.
Người đẹp như minh tinh ông ta từng gặp qua không ít, nhưng cô gái trước mắt lại đặc biệt thu hút hơn nhiều. Dáng vẻ mang hơi hướng của mỹ nhân cổ đại, kín đáo e thẹn khiến người ta tò mò muốn khám phá.
"Giới thiệu với Giang tổng, đây là trợ lý của tôi, Mặc Uyển Ninh. Cô ấy là người mới, nếu có thiếu sót gì mong mọi người bỏ qua. Uyển Ninh, mau qua chào hỏi Giang tổng đi."
Tống Hoài Sơ lăn lộn trong cái giới này đã gần mười năm, chỉ cần nhìn vào ánh mắt, cử chỉ của đối phương là có thể đoán được phần nào ý nghĩ của họ.
Giang Thành Chi nổi tiếng là phong lưu đào hoa, mới nhìn vào thì vô cùng ga lăng lịch sự, thanh tâm quả dục, nhưng thực chất lại là kẻ có tâm lý biếи ŧɦái trong tìиɧ ɖu͙© vì thích chơi xử nữ và những cô gái có vẻ ngoài mong manh yếu đuối.
Ông ta thích nhìn những cô gái trẻ ở trên giường khóc lóc bất lực, muốn phản kháng nhưng không thể làm được gì, tựa như đoá hoa yêu kiều mềm mại trong mưa gió, khiến người ta vừa muốn bảo vệ lại vừa muốn chà đạp.
"Giang tổng, xin chào."
Mặc Uyển Ninh bị ánh mắt như muốn xuyên thấu của Giang Thành Chi làm cho rùng mình, hai mắt vội rũ xuống, nhỏ giọng chào hỏi.
"Thì ra là người mới, chả trách chưa gặp Mặc tiểu thư bao giờ. Trưởng phòng Tống giấu người cũng thật kỹ nha, về sau nhớ phải thường xuyên dẫn Mặc mỹ nhân đây đi ra ngoài giao lưu với mọi người nhiều hơn mới được đó. Lâu rồi chúng ta mới có cơ hội gặp mặt đông đủ như hôm nay, ly này tôi mời mọi người vì đã dành thời gian quý báu để tới đây. Mời!"
Giang Thành Chi nâng ly rượu mới được nhân viên rót đầy lên, tươi cười sảng khoái nói, ánh mắt đảo qua một vòng rồi lại quay về trên người Mặc Uyển Ninh quét từ trên xuống dưới không sót một chỗ.
"Chị Tống, em không biết uống rượu."
Cầm ly rượu mới được nhân viên phục vụ đưa tới, Mặc Uyển Ninh khó xử quay qua nói nhỏ bên tai Tống Hoài Sơ.
"Cố uống hết ly này đi, Giang tổng mời mà chúng ta không nể mặt thì hạng mục kia làm sao giành được với người ta."
Giọng nói Tống Hoài Sơ mang theo ý không vui, cố ý mang lợi ích công ty ra nhắc nhở.
"Mặc tiểu thư sao vậy? Đây là loại rượu đã mang về doanh số khủng cho Royal Wine đấy. Chẳng lẽ không hợp khẩu vị sao?"
Thấy mọi người ở đây đã uống xong nhưng ly rượu trên tay Mặc Uyển Ninh vẫn còn nguyên, một người đàn ông đứng bên cạnh Giang Thành Chi, có lẽ là trưởng phòng hay giám đốc của công ty truyền thông nào đó nhân cơ hội này liền lên tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Không có...chỉ là tôi..."
Mặc Uyển Ninh vừa lên tiếng định giải thích thì lại có người chen ngang vào.
"Chẳng lẽ Mặc tiểu thư không biết uống rượu? Rượu này không nặng lắm đâu, cô có thể nhấp môi một ngụm thử xem. Phải nắm rõ sản phẩm thì mới biết cách giới thiệu tới khách hàng được chứ? Tôi nói có đúng không mọi người?!"
Mọi người ở đây đều là cáo già thành tinh, ai ai cũng muốn làm vui lòng ông chủ lớn, vùi dập đối thủ để giành lợi ích về bản thân. Ý tứ của bọn họ chính là Mặc Uyển Ninh không uống không được!
Bỗng dưng trở thành tâm điểm của đám đông, khuôn mặt Mặc Uyển Ninh thoáng chốc đã đỏ bừng, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, bàn tay siết chặt lấy ly rượu lắp bắp nói:
"Tôi...thực sự không biết uống rượu..."
"Nếu cô không muốn tiếp tục làm việc ở Nghinh Phong nữa thì cứ để ly rượu xuống rồi đi về, đừng có làm mọi người ở đây mất hứng. Hạng mục này nếu vì cô mà mất thì hậu quả cô không gánh nổi đâu! Giờ không phải là lúc để tỏ vẻ trong sáng thanh cao. Có gì tôi sẽ gọi xe, thậm chí đưa cô về tận nhà, như vậy đã yên tâm chưa?"
Không để Mặc Uyển Ninh nói lời từ chối, Tống Hoài Sơ lập tức ghé sát vào tai cô thấp giọng đe doạ sau đó lại quay sang nhìn mọi người, trên mặt vẫn tiếp tục mang theo nụ cười đầy ngọt ngào vô tội.
Nội tâm không ngừng tranh đấu, Mặc Uyển Ninh hiểu rõ, những người ở đây vì lợi ích có thể sẵn sàng lao vào cấu xé lẫn nhau. Những cặp mắt hả hê vui sướиɠ khi thấy người khác gặp nạn, cảnh tượng này thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
"Giang tổng...xin phép mời anh ly này!"
Nói xong Mặc Uyển Ninh liền ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Phúc lợi và môi trường làm việc ở Nghinh Phong thật sự rất tốt, cô không muốn bị mất công việc này!