"Em xong rồi, chúng ta đi thôi! Gần đây có một quán mì bò khá ngon, anh có muốn ăn thử không? Anh...có việc gì sao?"
Triệu Di Giai thay bộ quần áo thoải mái, cầm túi xách đi ra phòng khách thì thấy Tống Bắc Viễn đang cầm điện thoại đứng chống tay ở cửa ra vào ban công. Hình như hắn vừa mới nghe điện thoại xong, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, thấy cô đi ra lập tức nâng mắt lên nhìn, môi mỏng mấp máy định nói gì đó nhưng một hồi vẫn chưa nói được.
Buổi trưa lăn lộn đến khi trời chập choạng tối mới chịu dừng lại, thể lực tiêu hao gần hết, bụng nhỏ cũng kêu réo liên hồi, vốn định tắm rửa sạch sẽ xong bọn họ sẽ ra ngoài ăn tối sau đó đi mua ít quà để sáng mai về lại mặt ba mẹ cô nhưng nhìn dáng vẻ ngập ngừng kia của Tống Bắc Viễn, xem ra là có chuyện rồi.
"Thủ trưởng gọi điện báo vừa xảy ra vụ sạc lở nghiêm trọng ở trấn nhỏ trên núi Tam Đảo, mấy chục căn hộ ở gần chân núi bị đất đá đè sập hết, số người tử vong và thương tích đã lên tới gần một trăm người, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cần điều động gấp lực lượng cứu hộ lớn, anh..."
Tống Bắc Viễn nói đến đây thì ngưng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng áy náy nhìn khuôn mặt cô vợ nhỏ nhà hắn.
"Thủ trưởng muốn bây giờ anh tới đó hỗ trợ?!"
Bọn họ kết hôn, đúng theo quy định thì Tống Bắc Viễn sẽ được nghỉ phép ba ngày, tính tới thời điểm này còn chưa nghỉ đủ hai ngày, nhưng hiện tại trên địa bàn mà đơn vị hắn đóng quân xảy ra thiên tai nên các cơ quan đoàn thể phải khẩn trương ra sức hỗ trợ người dân gặp nạn.
"Di Giai, đây là trách nhiệm và bổn phận công việc của bọn anh, chuyện lại mặt ba mẹ, đợi anh trở về chúng ta cùng nhau đi được không?"
Nhận ra sự hụt hẫng xẹt qua trong mắt cô, dù không nỡ nhưng hắn thực sự không thể không quay về đơn vị để nhận nhiệm vụ.
"Công việc quan trọng hơn, anh yên tâm, ba mẹ hiểu được mà. Để em giúp anh soạn đồ, có cần em chở anh ra bến xe luôn không?"
Triệu Di Giai biết hắn là một người quân nhân có trách nhiệm với đất nước và nhân dân, chuyện thiên tai là việc không ai mong muốn và cô cũng hiểu người dân đang cần lực lượng cứu hộ cứu nạn và nhân viên y tế trong trường hợp này như thế nào, bởi vì cô đã trực tiếp tới nơi xảy ra sạc lở, hỗ trợ người dân gặp nạn một lần vào bốn năm trước.
"Không cần đâu! Quân khu thành phố đã cử một đội chuẩn bị xuống đó hỗ trợ, anh sẽ đi cùng họ, quần áo chỉ cần mang theo một hai bộ để thay là được. Đúng rồi, điện thoại tới đó có thể sẽ mất sóng, nếu không gọi được cho anh thì không cần lo lắng, anh sẽ cố gắng liên hệ lại với em."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tống Bắc Viễn nhìn cô vợ nhỏ nhà mình đầy lưu luyến. Đây là thời điểm mặn nồng nhất của các cặp đôi mới kết hôn, vì công việc đặc thù của hắn mà tuần trăng mật của bọn họ vẫn chưa sắp xếp được, nay lại vì nhiệm vụ đột xuất mà để cô ở nhà một mình, hắn thật không nỡ.
"Em biết rồi! Tới đó anh phải chú ý cẩn thận, dù muốn giúp đỡ người dân thì cũng phải bảo đảm an toàn của bản thân, biết chưa?"
Hai tay Triệu Di Giai sờ lên khuôn mặt đã có vài vết chân chim cùng sạm nám do không được bảo dưỡng tốt của Tống Bắc Viễn khẽ vuốt ve, nhỏ giọng dặn dò.
Người ta thường nói làm vợ quân nhân không dễ dàng gì, vì tính chất công việc nên hầu như thời gian vợ chồng ở cùng một chỗ sẽ không nhiều, hôm nay cô đã được nếm trải mùi vị này rồi!
"Yên tâm, anh sẽ sớm trở về. Ở nhà đợi anh!"
Thanh âm trầm khàn chất chứa đầy tình cảm, dứt lời, Tống Bắc Viễn liền cúi đầu đặt môi mình lên đôi môi mọng đỏ cong cong do đang phụng phịu của cô, hai tay siết chặt lấy eo nhỏ ôm chặt mỹ nhân vào lòng, môi lưỡi tận tình dây dưa liếʍ mυ'ŧ.
Kỳ thật sâu trong nội tâm hắn đang rất vui mừng, thì ra có người quan tâm, có người mong chờ lại hạnh phúc tới như vậy. Điều này hơn ba mươi năm qua hắn vẫn luôn mong mỏi có được, xem ra ông trời đã không quá bất công với hắn.
Nụ hôn kéo dài chưa được bao lâu thì điện thoại Tống Bắc Viễn có cuộc gọi, là người của quân khu báo xe chuẩn bị tới chỗ hắn đã hẹn khi nãy.
Hai người nói thêm vài câu, dù không muốn nhưng cuối cùng cũng đành phải tách ra.
Người vừa rời đi, Triệu Di Giai lập tức thở dài một hơi đầy ảo não, trong phòng yên ắng vắng vẻ khiến tâm trạng cô bỗng cảm thấy có chút cô đơn mất mát...
-------
"Tiểu Ninh, con với anh trai của tiểu Giai có quen biết nhau sao?"
Lưu Mộ Tâm vừa gắp miếng miệng kho bỏ vào chén con gái, vừa quan tâm hỏi.
Hôm qua trong đám cưới của tiểu Viễn và tiểu Giai, khi thấy một người đàn ông vô cùng anh tuấn đang ôm eo con gái mình thì bà cực kỳ kinh ngạc. Chẳng lẽ chụp được hoa cưới linh nghiệm nhanh vậy sao?
Nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, sau khi biết đấy là anh trai của tiểu Giai, bên cạnh lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp lộng lẫy thân mật ôm lấy cánh tay cậu ta thì trái tim bà lại trùng xuống, xem ra những người tốt đều có nơi có chốn hết rồi. Tuy vậy bà vẫn tò mò muốn biết, con gái mình đối với cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì không?
"Không có! Lúc học cao trung, anh ấy với Di Giai rất nổi tiếng về thành tích học tập, trong trường hầu như ai cũng biết. Con với anh ấy có đôi khi ở sân trường vô tình đi lướt qua nhau mấy lần mà thôi. Người ưu tú như Triệu Khải Trạch làm sao con có thể quen được chứ?!"
Mặc Uyển Ninh đang giơ đũa định gắp đồ ăn thì bị câu hỏi của mẹ mình làm cho khựng lại, cả người ngây ra một lúc sau đó rũ mắt gượng cười khẽ nói.
Nhớ lại khi đó trong trường các bạn nữ còn lập ra hẳn một diễn đàn kín chuyên để up lên những hình ảnh chụp lén và bàn tán những câu chuyện có liên quan tới Triệu Khải Khạch. Người theo dõi hầu hết đều là các cô gái, trong đó cũng có Mặc Uyển Ninh cô.
Ở độ tuổi thiếu niên đó, có cô gái nào mà không si mê, động tâm với chàng trai tốt đẹp như vậy. Cô thích anh, thầm mến anh trong nhiều năm qua chỉ bởi vì anh quá nổi bật, quá hoàn mỹ, khiến cô nhớ mãi không quên.
"Mẹ nghe mọi người nói cậu ấy rất tài giỏi, không chỉ tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành luật ở trường đại học Bắc Kinh mà còn được vị giáo sư nổi tiếng Đào Đại Lâm nhận làm đệ tử. Mấy năm trước đã tự mình mở một công ty luật, rất có tiếng tăm và uy tín trong giới, chỉ cần vụ nào cậu ấy xử lý thì đều trăm trận trăm thắng. Một người đàn ông trẻ tuổi lại ưu tú như cậu ta chắc chắn là có rất nhiều cô gái theo đuổi, cho nên sau này ai làm bạn gái của cậu ta sẽ khó mà có được cảm giác an toàn."
Không ai hiểu con bằng mẹ, mặc dù Mặc Uyển Ninh đã cố che giấu nhưng bà vẫn tinh ý nhận ra trong mắt con gái mình có hình bóng của chàng trai kia.
Triệu Khải Trạch vừa có xuất thân tốt, vừa có địa vị xã hội cao, cộng thêm ngoại hình cao lớn anh tuấn, con gái bà tuy ngoan ngoãn xinh đẹp nhưng trong chuyện yêu đương rồi kết hôn trong nhà quyền quý đâu thể chỉ nhìn vào mỗi nhan sức.
Xuất thân hai nhà quá chênh lệch, bà không muốn con gái vì đắm chìm vào thứ tình yêu xa vời đó mà bỏ lỡ những chàng trai phù hợp khác.
Nghe mẹ mình nói những lời này, Mặc Uyển Ninh chỉ im lặng gật gật đầu phụ hoạ theo.
Trên đời này ai mà chẳng muốn theo đuổi những điều tốt đẹp nhưng cô vẫn luôn hiểu rõ đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ có kết quả. Một người tính tình buồn tẻ, nhàm chán như cô ai sẽ thích chứ? Cộng thêm ấn tượng không tốt năm đó, có khi Triệu Khải Trạch còn chán ghét cô, muốn tránh cô càng xa càng tốt nữa kìa.
"Con đó, ba mươi tuổi đến nơi rồi, mau mau kiếm người yêu rồi kết hôn đi. Làm mai, giới thiệu ai cho con con cũng chỉ gặp một lần lại thôi. Con gái đôi khi phải mạnh dạn một chút mới tốt, thích ai cứ thử thổ lộ với người ta, không nói thì làm sao biết người ta có thích mình hay không?"
Lưu Mộ Tâm cảm thấy con gái mình quá mức yên tĩnh, đôi khi đó chính là lý do mà tới bây giờ vẫn chưa có nổi mối tình nào.
"Mẹ, kết hôn cũng cần phải có duyên số. Con cảm thấy hiện tại như thế này rất tốt, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, không cần phải để ý tới thái độ của ai, cũng không cần phải buồn bã hay thất vọng..."
Tỏ tình?!
Mặc Uyển Ninh thầm nghĩ, người đàn ông kia xuất sắc toả sáng như thế, dù có cho cô thêm mười lá gan nữa cô cũng không dám. Vọng tưởng chỉ khiến bản thân thêm nhiều phiền não!