Cáo Nhỏ Xinh Đẹp Và Gấu Ngốc Lạnh Lùng

Chương 12. Rất nhớ anh

"Triệu Di Giai, mau nói thật cho mình biết, chai nước hoa lúc trước cậu nói mình điều chế riêng cho cậu có phải đã sử dụng rồi không? Đám cưới còn tổ chức gấp gáp như vậy, xem ra Triệu mỹ nhân của chúng ta khi yêu vào cũng thật quyết liệt, không từ thủ đoạn nha!"

Tối nay Triệu Di Giai có hẹn cùng bạn tốt là Tô Thẩm Nguyên đi ra ngoài ăn. Hai người quen nhau từ hồi còn là sinh viên đại học y khoa Bắc Kinh, sau này ra trường tuy mỗi người đi theo mỗi lĩnh vực khác nhau nhưng tình cảm vẫn vô cùng thân thiết.

Hiện tại Tô Thẩm Nguyên là giám đốc chi nhánh kiêm nhà nghiên cứu, điều chế nước hoa cho một hãng nước hoa nổi tiếng của Pháp ở đại lục. Hầu như thời gian của cô ấy đều ở phòng thí nghiệm, nhiều khi hai người muốn gặp mặt nhau phải hẹn trước cả tháng.

"Thủ...thủ đoạn gì chứ? Cái đó gọi là chút thủ thuật nhỏ, mình chỉ xịt một ít lên người, do tình hình lúc đó trời mưa to ướŧ áŧ cộng với đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau nên mới dễ nảy sinh quan hệ. Sao cậu không nghĩ là do mình xinh đẹp quyến rũ nên anh ấy mới không cưỡng lại được?!"

Triệu Di Giai uống vội ngụm nước, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn không chịu yếu thế biện minh.

Người ta thường nói, có tật giật mình, chuyện cùng Tống Bắc Viễn phát sinh quan hệ đêm hôm đó đúng là cô đã động tay động chân dùng tới nước hoa mà Tô Thẩm Nguyễn đặc biệt điều chế riêng cho mình.

Nói là nước hoa kí©ɧ ɖụ© thì quá nặng lời, đó chỉ là chút hương thơm giúp khơi gợi ham muốn tìиɧ ɖu͙©, khiến đối phương dễ bị thu hút. Những người có thần kinh mạnh thì chút hương đó thật sự không thể nào tác động vào lý trí và hành động của họ.

"Haha...phải, phải, Triệu mỹ nhân nói gì cũng đều đúng! Khiến cho Giai Giai là chúng ta tốn nhiều tâm sức như vậy quả nhiên đội trưởng Tống lợi hại nhất. Thế nào, cảm giác lấy được người trong lòng nhiều năm có phải rất hạnh phúc không?"

Nhìn dáng vẻ đã làm chuyện xấu còn ngang ngược cãi lý của bạn tốt Tô Thẩm Nguyên nhịn không được bật cười thành tiếng, càng muốn trêu ghẹo nhiều hơn.

"Cậu nói xem, mình đã đợi anh ấy hơn mười năm rồi. Bốn năm trước vì cứ mãi phân vân do dự không dám thổ lộ, tới khi anh ấy tham gia vào Lực lượng gìn giữ hòa bình ở biên giới Nigeria thì những gì muốn nói đều không thể nói được. Bây giờ nếu còn suy tính thiệt hơn mình sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa."

Khoảng thời gian Tống Bắc Viễn ở Nigeria cô đã vô cùng lo lắng. Chiến sự ở đó xảy ra liên tục, từ nội chiến, khủng bố, ám sát, bạo loạn...tính mạng của con người mong manh như sợi chỉ treo trước gió. Mỗi khi nghe thấy tin tức có người bên lực lượng quân đội hi sinh là trái tim cô đau thắt lại, cô sợ, thật sự rất sợ, sợ đời này sẽ không thể nào gặp lại người đàn ông kia.

"Thì ra tình yêu lại khiến con người ta trở nên can đảm, mạnh mẽ như vậy! Giai Giai, cậu hỏi đội trưởng Tống nhà cậu xem ở quân khu còn anh chàng độc thân nào không? Vẻ ngoài chỉ cần bằng tám phần ông xã nhà cậu, à không, năm phần vẫn được, mình cũng muốn được yêu đương nồng nhiệt a!"

Nhận ra tình yêu sâu sắc của Triệu Di Giai, trong lòng Tô Thẩm Nguyên không khỏi ngưỡng mộ, ao ước.

"Được! Đại tiểu thư Tô đã mở lời, tiểu nữ sẽ cố gắng làm hết sức mình. Phải rồi, lát ăn xong mình muốn ghé trung tâm thương mại mua chút quần áo, cậu đi cùng luôn nhé?"

Hôm trước dọn dẹp tủ đồ, lúc soạn tới quần áo của Tống Bắc Viễn cô thấy trong chiếc túi mà hắn mang tới chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, có vẻ mua cũng đã lâu, toàn bộ đều là màu tối, rất hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.

Nhớ lại từ lúc quen biết nhau, trừ đồng phục lúc đi học và trong quân ngũ thì dường như cô chưa từng thấy hắn mặc quần áo sáng màu bao giờ.

"Cậu muốn mua gì? A...có phải là váy ngủ sắc tình? Mình nghe nói phụ nữ có gia đình rất quan tâm tới việc quần áo mặc trong phòng ngủ sao cho thật quyến rũ, gợi cảm, khiến mấy ông chồng vừa nhìn thấy là muốn lập tức lao tới như hổ đói vồ mồi."

Tô Thẩm Nguyên vừa nói vừa cố ý diễn tả cảnh tượng hổ đói vồ mồi khiến khuôn mặt Triệu Di Giai chớp mắt liền nóng lên, trong đầu không khỏi nghĩ tới những hình ảnh nóng bỏng ái muội.

Tống Bắc Viễn đi tới hôm nay đã là năm ngày rồi, cô thật sự rất nhớ ông xã của mình. Hôm qua hắn có gọi điện cho cô nhưng do kết nối mạng chập chờn nên tiếng được tiếng mất, chỉ nghe được hắn nói là tình hình trên đó đã tạm thời ổn định, có lẽ một, hai ngày nữa sẽ trở về.

"Tô Thẩm Nguyên, cậu bớt suy nghĩ lung tung đi, tớ muốn đi mua quần áo nam."

Thẹn quá hoá giận, Triệu Di Giai khẽ đánh lên tay bạn tốt, trừng to mắt làm vẻ hung dữ.

"Hắc hắc...bình thường toàn là cậu miệng lưỡi sắc bén ăn hϊếp mình, hôm nay có dịp trả đũa, thật vừa lòng hả dạ bổn cô nương."

Không chịu yếu thế, Tô Thẩm Nguyên cười càng thêm đắc ý.

"À phải rồi hôm đám cưới cậu mình không thấy Nghiêm Thường, chẳng lẽ thấy bạn gái cũ đi lấy chồng nên đau lòng quá không dám tới."

Đang cười nắc nẻ, chợt nhớ tới vấn đề kia, Tô Thẩm Nguyên không khỏi thắc mắc quay qua nhìn bạn tốt, tò mò hỏi.

"Bạn gái cũ gì chứ? Mình với anh ta chỉ ở giai đoạn tìm hiểu rồi kết thúc, anh ta đến hay không mình cũng chẳng bận tâm."

Nhắc đến cái tên Nghiêm Thường trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông bề ngoài trông đạo mạo dịu dàng nhưng bên trong lại là người muốn kiểm soát, thao túng tâm lý người khác tới mức quá quắt.

"Đúng rồi, trong mắt Triệu mỹ nhân bây giờ chỉ có mỗi hình bóng của đội trưởng Tống, làm gì còn tâm trạng mà nghĩ tới người đàn ông nào khác nữa..."

"Tô Thẩm Nguyên, hôm nay cậu ngứa miệng có phải không? Để mình giúp cậu khâu lại!"

"Ai da, không cần không cần, Triệu tiểu thư, tha mạng, tha mạng...ha ha ha..."

Hai người ăn uống, mua sắm xong, lúc Triệu Di Giai lái xe trở về nhà thì đã hơn mười giờ đêm.

Hiện tại đang ở giữa đông, thời tiết càng về đêm lại càng lạnh, ngoài trời đột nhiên sấm chớp ầm ầm, sau đó trút xuống một trận mưa to khiến không khí thêm phần cô đơn ảm đạm.

Triệu Di Giai có chút uể oải đi về phòng ngủ, đem mấy túi đồ mới mua khi nãy để gọn vào một góc rồi thay váy ngủ đi vào phòng tắm.

Lúc vệ sinh cá nhân xong, đang định đi tới bàn trang điểm để bôi kem dưỡng thì phía ngoài chợt vang lên tiếng động. Trái tim Triệu Di Giai bỗng nảy lên một cái, khi nãy rõ ràng cô đã khoá cửa rồi mà!

Vội vàng lấy áo khoác ngoài mặc vào, bàn tay vơ lấy cây gậy đánh bóng chày ở cạnh tủ mà từ khi dọn ra ở riêng cô đã mua sẵn để phòng ngừa bất trắc, không ngờ là hôm nay đã có dịp dùng tới.

Đèn bên ngoài phòng khách không mở, chỉ có đèn chờ tự động ở chỗ góc cửa ra vào là sáng. Triệu Di Giai nhón cao chân di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, cả người căng thẳng tới nỗi không dám thở, hai tay siết chặt lấy cây gậy, vừa đi tới khúc cua ra cửa liền giơ cao gậy hét lên:

"Ai đó?"

"..."

Tống Bắc Viễn vừa mới cởi giày, giũ chiếc áo khoác ngoài bị dính mưa xong, đang định cầm túi đồ bước vào nhà thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt tới á khẩu.

"Tống Bắc Viễn! Anh làm em sợ chết mất! Sao về mà không báo trước một tiếng?!"

Nhận ra người mình ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt, Triệu Di Giai liền quẳng cây gậy sang một bên, hai chân chạy nhanh tới ôm chầm lấy người đàn ông quần áo có phần nhếch nhác.

"Điện thoại bị hỏng, với lại muốn tạo bất ngờ cho em, không nghĩ lại làm em sợ như vậy."

Tống Bắc Viễn đem mỹ nhân ôm chặt vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an, khoé môi cong lên, thanh âm mang theo ý cười.

"Đáng ghét! Anh còn cười, em cứ nghĩ là có trộm lẻn vào nhà. Phải rồi, anh có bị thương ở đâu không? Có nơi nào bị đau...sao cẳng tay lại bầm tím thế này?"

Triệu Di Giai lo lắng đem hai bàn tay sờ nắn khắp cơ thể rắn chắc như tượng đá của người đàn ông, tới khi nhìn thấy trên cẳng tay hắn xuất hiện một mảng tím đen với mấy vết trầy xước xung quanh thì đau lòng không thôi, tròng mắt tức khắc nổi lên một tầng nước mỏng.

"Anh không sao, chỉ là không cẩn thận bị cành cây rơi trúng, mấy vết trầy xước nhỏ này không đáng kể, vẫn đủ sức bế em về phòng!"

Câu nói thập phần ái muội cùng hơi thở nóng rực thổi khẽ bên tai, Triệu Di Giai ngước hai mắt ướŧ áŧ lên nhìn khuôn mặt người đàn ông, cánh môi đỏ hồng mềm mại mấp máy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:

"Vậy thì...mau bế em về phòng đi!"