"Mọi người ơi, chúng ta mau vào vị trí thôi nào! Cô dâu, chúng tôi đếm đến ba thì cô tung cao bó hoa về phía sau nhé!"
Tiếng của người quản lý đội chụp hình hào hứng vang lên, những vị khách mời chưa kết hôn ai ai cũng rộn ràng canh lấy vị trí thuận lợi để có thể bắt được hoa cưới từ cô dâu.
Bất ngờ bị mẹ mình đầy vào đám đông, Mặc Uyển Ninh còn chưa kịp đứng vững thì đã bị nhóm người tham gia bắt hoa cưới chen lấn, cơ thể theo đó mà lùi về phía sau cùng.
Cô vẫn thường nghe người ta nói với nhau rằng,
những ai còn đang độc thân nếu bắt được hoa cưới thì sẽ tìm thấy tình yêu đích thực trong cuộc đời mình và trở thành người kết hôn tiếp theo.
Bên tai truyền đến âm thanh mọi người kích động hò hét mong có thể bắt được bó hoa, Mặc Uyển Ninh ngẩn người thầm nghĩ, thật sự sẽ linh nghiệm sao?
"Mọi người sẵn sàng! Một, hai, ba...ném!"
Tiếng hô dõng dạc của người quản lý vừa dứt thì bó hoa từ tay Triệu Di Giai đã bay theo đường vòng cung lao nhanh về phía đám đông.
"A...cao quá!"
"Ây da...hụt mất rồi..."
"Suýt chút nữa là tôi bắt được rồi!"
Bó hoa lao vυ't về phía sau bỏ lại những tiếng thở dài tiếc nuối, Mặc Uyển Ninh không nghĩ tới Triệu Di Giai lại dùng nhiều sức như vậy, rõ ràng là cô đang đứng ở cuối cùng vậy mà bó hoa lại cứ nhắm ngay người cô mà hướng tới.
Mắt đẹp mở to, hai chân loạng choạng lùi về ra sau mấy bước, cánh tay theo bản năng đưa lên đỡ lấy bó hoa, nhưng vừa chụp được thì cơ thể liền va phải một tấm tường thịt cứng rắn.
"A...."
Cú va chạm không hề nhẹ, Mặc Uyển Ninh sợ hãi
la lên một tiếng, may mà cánh tay người kia vươn ra kịp thời đỡ lấy eo cô nên cơ thể mới may mắn không bị ngã ngửa xuống đất.
"Đúng là hậu đậu"
Âm thanh này...
Mục Uyển Ninh sửng sốt vội vàng ngước mắt lên, ngay lập tức chạm phải một đôi mắt phượng sắc bén thâm thuý.
Triệu Khải Trạch!
Trái tim đang đập thình thịch nay càng trở nên hỗn loạn, Mặc Uyển Ninh nhìn người đàn ông trước mặt mình đến ngây người.
Khuôn mặt người đàn ông này đã vô số lần xuất hiện trong đầu của cô, dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng sức ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn không hề thay đổi.
"Mặt tôi có dính gì sao?"
Triệu Khải Trạch bị nhìn chăm chú như vậy, mày kiếm khẽ nhướn lên, thấp giọng hỏi.
"Xin...xin lỗi!"
Lúc này Mặc Uyển Ninh mới giật mình phát hiện bản thân thất thố, mi mắt vội cụp xuống thu hồi lại tầm nhìn, cơ thể cũng mau chóng đứng thẳng dậy lùi ra sau, tránh xa bàn tay nóng rực đang nắm lấy eo mình.
"Là ai bắt được bó hoa vậy?"
"Tôi cũng không biết! Nhìn lạ quá, chưa gặp bao giờ?"
Tiếng mọi người nhao nhao quay qua hỏi nhau, sau đó là những cặp mắt đầy tò mò, săm soi cùng nhìn về phía Mặc Uyển Ninh đang đứng.
Bỗng nhiên bị biết bao cặp mặt đổ dồn về nhìn, Mặc Uyển Ninh cầm bó hoa cưới vừa mới chụp được cúi thấp đầu, khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ
xen lẫn bất an.
"Xin chào...vị tiểu thư đây là..."
Một cô gái xinh đẹp động lòng người từ trong đám đông chậm rãi đi tới chỗ Triệu Khải Trạch, bàn tay thon dài trắng muốt khẽ luồn qua ôm lấy khuỷ tay người đàn ông, hành động vô cùng quen thuộc thân mật, đôi mắt sắc sảo được trang điểm cầu kì nhìn Mặc Uyển Ninh một lượt từ đầu đến chân, âm thầm đánh giá.
Nhạy cảm phát hiện ra cái nhìn không mấy thiện cảm từ đối phương, hình ảnh trước mắt cũng khiến Mặc Uyển Ninh mơ hồ đoán ra quan hệ của hai người họ, bàn tay cầm bó hoa vô thức siết chặt, trong lòng bỗng xẹt qua tia chua xót khó nói.
Cô gái trước mắt ăn mặc sang trọng nổi bật, dung mạo kiều diễm thướt tha, khí chất tiểu thư nhà quyền quý thể hiện rõ dưới mỗi cử chỉ, biểu cảm. Đứng bên cạnh là Triệu Khải Trạch một thân tây trang phẳng phiu chỉnh tề, thân hình cao lớn thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn mạnh mẽ, từ trong xương tuỷ hiện lên sự cường thế và uy nghiêm khó mà bắt chước được.
Hai người họ đứng bên cạnh nhau cực kỳ đẹp đôi, trở thành cảnh đẹp ý vui, cho dù ai đi ngang qua cũng không kìm lòng được mà liếc nhìn vài cái.
"Woa, thì ra là Uyển Ninh bắt được hoa cưới! Ơ... anh hai, Doanh Doanh, hai người cũng ở đây sao? Chẳng lẽ là...muốn giành hoa cưới?!"
Triệu Di Giai tinh ý phát hiện ra đám đông đang xì xầm bàn tán về Mặc Uyển Ninh thì liền chủ động đi qua giải vây.
"Phải rồi, nhân tiện mọi người đều ở đây, chúng ta cùng làm quen với nhau nhé! Đây là Mặc Uyển Ninh, em gái của anh Bắc Viễn. Còn đây là anh trai mình, Triệu Khải Trạch. Trước đây anh ấy cũng học cao trung ở trường Phúc Đán, có khi hai người đã gặp qua nhau rồi cũng nên. Còn đây là Lâm Doanh Doanh, bạn của anh ấy."
"À...thì ra là em gái của chú rể. Mặc tiểu thư, hân hạnh được làm quen."
Lâm Doanh Doanh tuy không mấy hài lòng về lời giới thiệu của Trần Di Giai, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra nụ cười đầy thân thiện, thanh âm mềm mại như nước nhưng lại ẩn chứa sự kiêu ngạo xem thường.
Gia thế của chú rể thế nào cô còn không rõ sao? Chỉ có Triệu Di Giai ngốc nghếch mới đi lấy người đàn ông không có gì trong tay kia. Phượng hoàng không muốn làm lại đâm đầu làm quạ đen!
Còn cô em gái này nữa, có ý đồ gì cô còn không hiểu ư? Giả vờ ngã vào lòng đàn ông để gây sự chú ý! Hừ...cô chán ghét nhất là những người thân phận thì thấp kém nhưng lúc nào cũng mơ mộng bay lên làm phượng hoàng.
"Lâm tiểu thư, anh Triệu, xin chào! Vừa nãy thật ngại quá...do tôi không cẩn thận."
Mặc Uyển Ninh gượng cười khẽ nói, ánh mắt nâng lên nhìn Lâm Doanh Doanh một cái rồi vội cụp xuống, không dám nhìn lung tung sang người đàn ông kia.
Lúc còn học cao trung đúng là cô và Triệu Khải Trạch đã từng gặp qua nhau, nhưng một người mờ nhạt, nhàm chán như cô sao có thể khiến anh nhớ tới chứ?
Ở trường Phúc Đán, hai anh em nhà họ Triệu vô cùng nổi tiếng, được xem là gương mặt vàng đại diện cho trường khi tham gia thi đấu các giải học sinh giỏi cấp thành phố và tỉnh.
Triệu Khải Trạch khi đó chính là nam thần trong mắt các bạn nữ. Không những có ngoại hình, gia thế hơn người, thành tích học tập vượt bậc mà chơi thể thao cũng cực kì xuất sắc, nhất là môn bóng rổ.
Mặc Uyển Ninh cũng như những cô gái mới lớn khác, trong lòng cũng mơ mộng, ấp ủ bóng hình của chàng trai tài sắc vẹn toàn nhưng cô hiểu rằng, người con trai toả sáng như ánh mặt trời rực rỡ đó chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào, bởi vì hai người họ không cùng một thế giới.
Nhưng có lẽ do lần va chạm kia, tình cảm của cô mới chính thức bắt đầu đâm chồi rồi theo ngày tháng cứ lặng lẽ âm thầm mà mọc rễ.
Hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của Tống Bắc Viễn, buổi sáng mẹ cô đặc biệt chuẩn bị tô mì trường thọ dặn cô tới trường thì mang qua lớp cho anh.
Khối mười hai và khối mười nằm ở hai dãy nhà khác nhau, muốn qua lớp học của Tống Bắc Viễn cô phải đi qua một khoảng sân trống rồi đi lên lầu hai, sau đó đi tới cuối hành lang mới tới.
Đây là lần đầu tiên Mặc Uyển Ninh bước chân qua dãy nhà dành cho khối mười hai cho nên có chút bỡ ngỡ, phải vừa đi vừa nhìn tên lớp.
"12A3, 12A4...12A5, tới rồi!"
Mắt vừa thấy bảng tên lớp 12A5 phía trước, bước chân bất giác đi nhanh hơn, vì vậy không để ý gần đó có một nam sinh đang đùa giỡn với bạn nên cả hai vô tình va phải nhau.
"A..."
Mắt đẹp trợn to, miệng nhỏ há hốc nhìn hộp mì trong tay cô cứ thế bay lên rồi bất ngờ đổ ụp hết xuống người vừa mới đi tới.
"Xin lỗi...thật sự xin lỗi! Học trưởng, anh không sao chứ? Để tôi giúp anh..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì hốt hoảng, Mặc Uyển Ninh cuống quít lấy tay phủi đi từng sợi mì dính trên người nam sinh kia.
"Đúng là hậu đậu!"
Thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên bên tai, Mặc Uyển Ninh theo phản xạ ngước mắt lên nhìn thì ngay lập tức bị khuôn mặt của người nam sinh làm cho cứng đờ.
Là Triệu Khải Trạch!
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng trên người nam sinh này lại toả ra khí chất cao ngạo thâm trầm, chân mày sắc bén, ánh mắt sâu thẳm tựa như có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
"Đủ rồi! Để tôi tự làm..."
Cổ tay đột nhiên bị bàn tay Triệu Khải Trạch nắm lấy, tới lúc này Mặc Uyển Ninh mới phát hiện ra khi nãy do mải lo phủi mì mà bàn tay cô suýt chút nữa đã chạm vào đũng quần của anh.
"Xin lỗi...tôi không cố ý..."
Vội vàng đem bàn rút tay lại, Mặc Uyển Ninh cúi đầu nhìn xuống đất, xấu hổ tới nỗi da mặt đỏ tới tận mang tai.
Khi đó cô có thể cảm nhận được ít nhiều sự chán ghét trong mắt Triệu Khải Trạch, nhưng trái tim cô lại không thể kiềm chế mà luôn hướng về anh...