Cáo Nhỏ Xinh Đẹp Và Gấu Ngốc Lạnh Lùng

Chương 4: Hôn lễ

Mùng 5 tháng 11, ngày lành tháng tốt, trên trời đầy sao, hợp để cưới hỏi.

Khách sạn năm sao Heaven,

Triệu Di Giai mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh dịu dàng của thương hiệu Carolina Herrerra. Thiết kế trễ vai khoe trọn xương quai xanh gợi cảm đồng thời làm tôn lên khe ngực đầy đặn quyến rũ lấp ló sau lớp vải ren mềm mại.

Mái tóc dài gợn sóng được tạo kiểu đơn giản kết hợp cùng phong cách trang điểm tự nhiên càng khiến cô dâu thêm phần trong sáng thuần khiết tựa như tiên nữ trên trời.

Đến giờ làm lễ, khi cô dâu được cha mình nắm tay dắt lên bục sân khấu, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

"Woaaaa! Cô dâu đẹp quá!"

"Tuyệt sắc giai nhân! Đây là cô dâu đẹp nhất mà tớ từng thấy đó!"

"Bác sĩ Triệu không hổ danh là đại mỹ nhân của bệnh viện chúng ta! À không, phải là đại mỹ nhân của thành phố T này mới đúng!"

"Cô dâu đẹp như tiên nữ giáng trần thế này, xem ra chú rể đêm nay khó mà ngủ được a..."

Bên tai không ngừng truyền tới những lời khen ngợi ngưỡng mộ, đôi môi đỏ mọng của Triệu Di Giai khẽ nở nụ cười thẹn thùng, ánh mắt lấp lánh

không giấu được niềm vui, từng bước chậm rãi đi theo cha mình tiến về phía chú rể.

Ở phía bên này, Tống Bắc Viễn một thân áo vest cổ điển nghiêm túc đứng thẳng tắp ở giữa sân khấu. Vóc dáng của hắn vô cùng tốt, chân dài vai rộng, mông nở eo chắc, cơ bắp cứng rắn, dưới lớp vải được cắt may tỉ mỉ tràn đầy sức mạnh nam tính.

Đây là lần đầu tiên trong đời ăn mặc chỉnh chu và gò bó như vậy, hơn nữa còn bị nhiều người chưa từng gặp qua quan sát chỉ trỏ, dù bên ngoài cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã căng thẳng không thôi.

"Bắc Viễn, hôm nay ta đem con gái bảo bối nhà ta giao lại cho con, ta mong rằng con sẽ luôn yêu thương, bảo vệ, chăm sóc và trân trọng con bé từ nay tới suốt đời. Nếu để Giai Giai phải rơi một giọt nước mắt nào, cho dù con rể Tống có ở nơi nào đi chăng nữa thì cả nhà họ Triệu chúng ta cũng sẽ quyết tìm ra cho bằng được để tính sổ. Nhớ kỹ chưa?"

Triệu Trí Quang xúc động đặt bàn tay của con gái vào tay Tống Bắc Viễn, tròng mắt ửng đỏ ánh lên hơi nước nhưng khí thế lại vô cùng hùng hồn.

Ngay từ đầu vợ chồng ông đã không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân này. Bảo bối nhà ông nâng niu chiều chuộng hơn hai mấy năm bỗng một ngày bị người khác đến cướp đi. Đã thế tên nam nhân này còn thâm trầm khó gần, lạnh lùng xa cách, so với các chàng trai xuất thân thế gia, học thức uyên thâm từng có tình ý với Giai Giai nhà ông thì Tống Bắc Viễn không thể thắng nổi.

Nhìn con gái mỉm cười ngọt ngào đứng bên cạnh con rể, trong đầu ông chợt nghĩ tới hình ảnh nàng công chúa xinh đẹp và tên quái vật thô lỗ, trái tim người làm cha liền sinh ra cảm giác chua xót, không cam tâm.

"Ba, người yên tâm, con đã nhớ kỹ."

Tống Bắc Viễn đưa tay đỡ lấy bàn tay thon dài mảnh mai của Triệu Di Giai, giọng nói trầm thấp đầy kiên định. Nếu để ý kĩ có thể thấy bàn tay còn lại đang đặt sát bên đùi của hắn có chút run run, ánh mắt mỗi khi nhìn qua cô đều chứa đựng sự say mê kín đáo.

"Tốt, ta tin tưởng câu nói này của con!"

Triệu Trí Quang vỗ vỗ vai Tống Bắc Viễn, nhìn vào mắt cậu ta, ông thấy rõ được sự cam đoan tuyệt đối.

Hai tiếng sau,

"Tiểu Viễn, tiểu Giai, chúc mừng hai con! Không nghĩ tới thằng nhóc mặt lạnh kiệm lời nhà con lại cưới được cô dâu xinh đẹp như hoa như ngọc thế này. Dì thật sự vui lắm! Hai đứa nhất định phải sống thật vui vẻ hạnh phúc nhé!"

Đứng ở ngoài sảnh tiễn khách, Lưu Mộ Tâm cười tươi, bàn tay đã nhăn nheo vì tần tảo vỗ nhẹ lên cánh tay Tống Bắc Viễn, vui mừng chúc phúc cho cô dâu chú rể.

"Cảm ơn dì Lưu."

Triệu Di Giai khoác tay đứng bên cạnh Tống Bắc Viễn mỉm cười khẽ đáp.

"Dì Lưu, đi đường xa vất vả cho dì rồi! Tiểu Ninh, mấy ngày nay chăm sóc dì đều nhờ hết vào em. Khi nào về Nhất Thành, con nhất định sẽ ghé thăm dì. Con thật sự rất nhớ món cơm chiên gà cay cùng canh đậu hũ của dì nấu."

Tống Bắc Viễn đưa tay vỗ nhẹ lưng Lưu Mộ Tâm đầy ân cần lưu luyến, từ đuôi mắt tới khóe môi đều nhiễm ý cười.

Hồi hắn còn nhỏ, công việc của Tống Hàn rất bận rộn, thời gian phụ thuộc vào lịch công tác của chính uỷ Triệu. Có những ngày sáng sớm đã ra khỏi nhà, tới tối đêm mới quay trở về, đôi khi còn phải đi công tác tới vài ngày, cho nên cha con bọn họ nhiều khi cả tuần mới gặp nhau một lần.

Lúc đó, mẹ hắn lại thường xuyên không có ở nhà. Một là đi chơi mạt chược, hai là đi giao du với mấy người bạn trong hội nhảy đầm, thành ra việc cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc con cái trong nhà mẹ hắn hầu như đều không để tâm tới.

Có những hôm đi học về, đói bụng tới lả người, nhưng trong nhà chẳng còn gì có thể ăn được, trong túi cũng không có tiền, cơ thể gầy gò của hắn lại thất thểu đi xuống đầu ngõ đứng chờ mẹ hắn đi chơi về.

Khi đó, xe đẩy bán cơm chiên gà cay của dì Lưu rất được các bạn nhỏ học sinh yêu thích, đồ ăn vừa ngon lại vừa rẻ. Mùi thơm ngào ngạt theo không khí đưa vào mũi khiến cái bụng nhỏ của hắn kêu réo càng thêm inh ỏi, nước miếng vì đói cứ thế chảy ra không kiểm soát được.

Có lẽ khi nhìn thấy đứa nhỏ nhếch nhác ốm trơ xương ngồi bệt bên vệ đường cứ nhìn chằm chằm vào chảo cơm chiên nên dì Lưu đã thương xót múc cho hắn một phần rồi bảo con gái mình đem qua cho hắn.

Kể từ ngày hôm đó, giao tình của hắn và mẹ con dì Lưu đã bắt đầu. Hắn vẫn luôn xem dì Lưu và con gái dì - Mặc Uyển Ninh như mẹ và em gái của mình.

"Anh yên tâm, mẹ hôm nay vui như vậy chắc sẽ không thấy mệt đâu! Di Giai, chúc mừng cậu, không nghĩ tới có ngày chúng ta lại trở thành người một nhà như thế này! Hôm nay cậu thực sự rất xinh đẹp!"

Mặc Uyển Ninh vốn dĩ là người trầm tính hướng nội, nhưng hôm nay là ngày vui của anh trai mình và em gái ruột của người kia, trong lòng không khỏi xúc động mà nói thêm vài lời, ánh mắt ẩn chứa đầy sự ngưỡng mộ.

Những gì cô nói đều là thật lòng, Triệu Di Giai vẫn luôn được các bạn học bình chọn là hoa khôi xinh đẹp nhất của trường trung học Phúc Đán.

"Cảm ơn cậu, Uyển Ninh. Hôm nay cậu cũng rất xinh đẹp! Chắc hẳn là khi nãy có không ít chàng trai xin weixin."

Trước đây, khi chưa biết mối quan hệ của Tống Bắc Viễn và Mặc Uyển Ninh, cô vẫn luôn xem Mặc Uyển Ninh như đối thủ của mình. Mỗi lần nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau là trong lòng cô lại cực kỳ khó chịu, vì thế sự chú ý của cô đã vô thức bị cái tên Mặc Uyển Ninh cuốn lấy.

Nếu so về nhan sắc, bọn họ có thể nói là mỗi người một vẻ, kẻ tám lạng người nửa cân, còn nói về tính cách thì hai người họ lại hoàn toàn đối lập nhau.

Triệu Di Giai cao một mét sáu tám, nặng năm mươi hai ký, tỉ lệ cơ thể vô cùng chuẩn. Chân dài eo thon, mông cong ngực nở, làn da trắng sáng, đường nét khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ mà ra. Thành tích học tập thì vô cùng xuất sắc, luôn xếp trong top 3 toàn khối của trường.

Không những có ông nội là Chính uỷ bộ tư lệnh mà ba mẹ cô cũng đều là người có địa vị cao trong xã hội. Ba cô là Triệu Trí Quang, chủ nhiệm Uỷ ban giám sát thành phố, mẹ là Sở Nguyệt Hi, phó giám đốc bệnh viện Dinh dưỡng và sức khoẻ phụ nữ, trẻ em.

Mặc dù sở hữu tất cả những điều tốt đẹp trên, nhưng Triệu Di Giai lại không hề kiêu căng phách lối, tính cách vui vẻ hoà đồng, nụ cười thường hiện hữu trên môi, có đôi khi sẽ nhõng nhẽo làm cao một chút, nhưng trong mắt các nam sinh cô chính là nữ thần.

Mặc Uyển Ninh thì chỉ cao tầm một mét sáu ba nhưng đường cong cơ thể lại không hề thua kém Triệu Di Giai. Chỉ là tính cách của cô hướng nội, có phần nhút nhát lại thường hay mặc những chiếc áo rộng tối màu nên đường cong mê người kia mới không bị lộ ra.

"Dì cũng chỉ mong tiểu Ninh mau mau kết hôn, con gái gần ba mươi tuổi rồi, không thể kén chọn mãi được."

Lưu Mộ Tâm mang theo tâm tư quay qua nhìn con gái. Xét về nhan sắc, con gái bà không hề thua kém ai, công việc cũng xem như ổn định, chỉ là tính cách của con bé tĩnh lặng quá! Có lẽ một phần do hoàn cảnh mẹ goá con côi...

"Dì đừng quá lo lắng, Uyển Ninh xinh đẹp dịu dàng, chắc chắn là có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là cậu ấy chưa đồng ý mà thôi. Phải rồi Uyển Ninh, cậu ở lại bắt hoa cưới cùng mọi người nhé? Biết đâu bắt được qua năm sẽ kết hôn luôn cũng nên."

Giơ giơ bó hoa cưới lên, Triệu Di Giai tươi cười đề nghị.

"Được, được, tiểu Ninh, con tham gia cùng mọi người đi."

Lưu Mộ Tâm hào hứng đẩy con gái hoà vào đám đông đang đứng gần đấy để đợi bắt hoa cưới.

Phong tục này có từ phương Tây, nhưng khi xem ti vi bà thấy đám cưới của người trẻ ở các nước châu Á bây giờ đều có tiết mục này. Nếu mà tiểu Ninh nhà bà bắt được thì chẳng phải quá tốt rồi sao...