"Đừng lấy chuyện kết hôn ra làm trò đùa, bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp!"
Đứng dưới tán lá rậm rạp của cây tùng la hán hơn ba mươi năm tuổi được trồng ở gần cổng chính, Tống Bắc Viễn đè xuống tư vị nghẹn đắng trong cổ họng, đáy mắt chứa đầy tâm tư sâu kín nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói.
Từ lúc hắn biết Triệu Di Giai cho tới bây giờ, cô vẫn luôn vô cùng nổi bật. Gia thế, ngoại hình, học thức, địa vị xã hội...tất cả đều ở mức thượng thừa.
Đối với hắn mà nói, Triệu Di Giai giống như trăng dưới nước, hoa trong gương, chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.
Hắn và cô không có nền tảng để tiến tới hôn nhân. Đơn giản như việc quen biết nhau cả mười lăm năm nhưng số điện thoại của cô đến tối hôm trước hắn mới biết, nói chuyện trực tiếp vài câu với nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, quan trọng là cô đã có người yêu!
Nghiêm Thường.
Đây chính là tên của người đàn ông mà Triệu Di Giai thích. Thậm chí hắn còn từng tận mắt nhìn thấy cô và Nghiêm Thường đứng ở trong sân ôm hôn nhau!
"Anh thấy em giống như đang nói đùa sao? Hôm đó là chính miệng anh nói mọi chuyện đều nghe theo em. Chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý?"
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo dưới ánh nắng mặt trời tựa như viên ngọc châu toả sáng lấp lánh, đuôi mắt hơi nhếch mang theo tia ngang ngược nhìn chằm chằm người đàn ông chất vấn.
Chẳng lẽ trong lòng hắn có người con gái khác?
Không phải chứ?!
Rõ ràng cô đã điều tra rất kỹ, Tống Bắc Viễn hiện tại vẫn đang độc thân.
Trước đây, khi còn học cao trung, lúc bắt đầu để ý rồi nảy sinh tình cảm với Tống Bắc Viễn, cô đã từng nghĩ hắn thích Mặc Uyển Ninh vì thấy hai người họ thường xuyên đi cùng nhau.
Cái tên mặt lạnh, dáng vẻ bất cần này đối với mọi người đều không thể hiện cảm xúc gì, cứ như người máy vô tình, nhưng mỗi khi đi cùng Mặc Uyên Ninh, cô có thể thấy được sự quan tâm, lo lắng của hắn dành cho cô gái kia.
Nhưng cách đây không lâu, bạn thân của cô, cũng là lãnh đạo trực tiếp nơi Mục Uyển Ninh đang làm việc, trong lúc đi ăn uống cùng mọi người trong công ty thì vô tình đã biết được Mặc Uyển Ninh vẫn chưa có người yêu!
Có khi nào Mặc Uyển Ninh muốn giấu chuyện tình cảm cá nhân với mọi người nên mới nói dối? Hay là trong thời gian tham gia vào Lực lượng gìn giữ hòa bình ở biên giới Nigeria hắn đã có người con gái khác?
"Em hiểu gì về tôi không? Chúng ta không cùng một thế giới."
Cuộc hôn nhân này quá mức xa vời, về mọi mặt, hắn đều không xứng với cô!
Còn nhớ rất rõ, vào kì nghỉ hè cuối bậc sơ trung, lúc đấy hắn mười lăm tuổi, gia đình xảy ra biến cố, mẹ hắn vì nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của nhân tình nên đã đem bán căn chung cư thuộc diện nhà ở xã hội mà cha hắn phải vất vả tích cóp cộng với vay mượn nhiều nơi mới mua được. Không những thế, trong nhà có thứ gì giá trị cũng bị bà ta gom lại bán cho bằng sạch, sau đó lấy hết tiền bỏ đi cùng người đàn ông kia.
Nhà mất, chủ nợ biết tin thì liên tục tới tìm gây khó dễ, nhưng lúc đấy trong người cha hắn một đồng cũng không có. Dáng vẻ khắc khổ bất lực, tròng mắt đỏ hoe ngấn nước khi ông cầu xin người ta cho thêm thời gian để kiếm tiền trả dù có chết hắn cũng không bao giờ quên được.
Phút chốc trở thành kẻ vô gia cư, trong người lại không có tiền, ghế đá, hiên nhà, gầm cầu liền trở thành chiếc giường để cha con hắn ngả lưng mỗi đêm.
Có hôm trời mưa to, cả người ướt sũng, bụng thì đói tới quặn đau, hắn chỉ có thể ngồi co ro ôm chặt gối, ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía mấy quán ăn ven đường đang nghi ngút khói mà nuốt nước miếng. Thời gian đó, đối với cha con hắn, một bữa cơm no cũng là quá xa xỉ.
Cho tới một ngày, Chính uỷ Triệu - Triệu lão gia, ông chủ mà cha hắn đang làm tài xế riêng tình cờ biết được hoàn cảnh khó khăn của nhân viên lâu năm vẫn luôn trung thành, tận tuỵ đi theo mình thì liền cho người dọn dẹp căn nhà kho ở phía sau nhà sau đó đề nghị hai cha con hắn dọn đến ở, cũng như tạo điều kiện cho hắn sau này sẽ có địa chỉ tạm trú để điền vào hồ sơ nhập học trường cao trung. Vì thế đối với cha con hắn, Triệu lão gia chính là ân nhân.
Cũng tại nơi đây, hắn đã được gặp Triệu Di Giai, cháu gái bảo bối mà Triệu lão gia cực kỳ cưng chiều. Cô như một nàng công chúa xinh đẹp sống trong toà lâu đài lộng lẫy, được mọi người vây quanh, chăm sóc và yêu thương hết mực.
Ở tuổi niên thiếu nhạy cảm, so với bạn bè đồng tráng lứa, hắn lại trầm tĩnh và hiểu chuyện hơn rất nhiều. Giả dụ như khi đứng trước cô gái mà mình thích hắn sẽ tự biết thu liễm đi phần tình cảm không nên có này, tránh cho người kia thấy khó xử cũng như chừa cho mình một đường lui.
Trong ba năm cao trung, dù chưa đủ tuổi lao động nhưng sau giờ học hắn vẫn lén đi làm thêm rất nhiều việc để kiếm tiền phụ cha hắn trả nợ. Từ khuôn vác, bốc xếp, phụ công trường, giao hàng...chỉ cần có thể làm ra tiền, hắn sẽ không nề hà.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tới năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp cao trung, hắn không đăng ký thi đại học mà chủ động nộp đơn đi nghĩa vụ quân sự.
Hắn tự biết năng lực của bản thân, còn có, đi nghĩa vụ quân sự, hắn không cần phải đóng tiền học phí mỗi năm, lại không cần phải lo chuyện ăn uống hàng ngày.
Thời gian trong quân ngũ thật sự rất vất vả, nơi hắn được phân tới đa số đều là con cháu của các nhà có tiền, có quyền. Bọn họ vào đây chủ yếu là vì phụ huynh muốn con cái của họ tránh xa bạn bè hư hỏng, vừa để rèn luyện cơ thể vừa để biết cách sống tự lập hơn.
Không có gia thế nên khi ở đây, những việc nặng, việc bẩn mà ai cũng tránh né không muốn làm đều sẽ lần lượt tới tay hắn.
Sau khi xuất ngũ, hắn đã dốc hết sức để ôn thi vào Học viện quân sự Quốc gia. Từ một binh sĩ bình thường, dựa vào năng lực của bản thân, không ngại cực, không ngại khổ, không quản nguy hiểm, không sợ máu đổ, từng bước từng bước leo tới chức vụ trung đội trưởng như hiện giờ.
"Đã ngủ cùng nhau rồi anh định trốn tránh trách nhiệm sao? Đó còn là lần đầu tiên của em..."
Cái tên gấu ngốc này, ép cô phải nói thẳng ra như vậy mới hài lòng sao? Cùng thế giới với không cùng thế giới cái gì chứ? Trên đời này, gặp được người mình yêu đã là một chuyện may mắn rồi!
"..."
Nhớ lại đêm hôm đó, tư vị tuyệt vời đến mất hồn kia...yết hầu Tống Bắc Viễn bất giác lăn lộn vài vòng.
Lúc phát hiện ra mình là người đàn ông đầu tiên của cô, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ kinh hỉ, không nghĩ tới bản thân lại may mắn có được điều tốt đẹp như vậy.
Nhưng... cô và Nghiêm Thường quen nhau đã lâu vậy rồi sao vẫn chưa tiến tới bước cuối cùng này? Hay là cô muốn dành lần đầu tiên của mình vào đêm tân hôn của bọn họ? Còn hắn chỉ là kẻ xen ngang phá huỷ hết tất cả dự định tốt đẹp đó?!
Chân mày Tống Bắc Viễn khẽ co lại, đáy mắt ẩn nhẫn mâu thuẫn, hắn thực sự muốn biết, khi nói muốn kết hôn cùng hắn, cô có một chút tình cảm nào dành cho hắn không? Hay là chỉ muốn lấy hắn để làm kẻ thế thân, chọc tức người kia?!
"Đội trưởng Tống, anh không tự tin vào bản thân mình tới vậy sao?"
Thấy hắn cứ im lặng mãi không nói gì, trong lòng Triệu Di Giai không khống chế được cảm giác tức giận. Khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, hai mắt nhìn xoáy vào mắt hắn, khích bác nói.
"Em sẽ không hối hận chứ?!"
Rốt cuộc, hắn cũng chịu mở miệng.
"Sẽ không hối hận!"
Triệu Di Giai không chút do dự, dứt khoát nói.
"Vậy được! Chúng ta kết hôn đi!"
Mặc kệ mục đích của cô là gì, nếu muốn lợi dụng hắn, vậy thì cứ để cô lợi dụng đi! Ít nhất hắn cũng có chút giá trị...