Cáo Nhỏ Xinh Đẹp Và Gấu Ngốc Lạnh Lùng

Chương 2: Cô đã đợi rất lâu rồi

"Giai Giai, lời con nói khi nãy là thật sao?"

Sở Nguyệt Hi nhìn dáng vẻ con gái vẫn luôn âm thầm dõi theo Tống Bắc Viễn từ lúc cậu ta đứng dậy bước đi cho tới khi mất hút sau cánh cửa, trong đáy mắt đều là hình bóng của người kia.

Bà biết, con gái mình đã bị người ta lấy hết tâm trí rồi! Nhưng bà vẫn hi vọng đó chỉ là thứ tình cảm nhất thời, mau đến rồi sẽ mau đi!

"Ba, mẹ, từ trước tới giờ, những chuyện quan trọng con có bao giờ nói giỡn chưa? Con thật sự muốn kết hôn cùng anh ấy!"

Triệu Di Giai ngồi thẳng lưng nâng mắt nhìn về phía Sở Nguyệt Hi và Triệu Trí Quang, giọng điệu vô cùng cương quyết.

"Vậy còn Nghiêm Thường? Cậu ta đã biết chuyện này chưa?

Sở Nguyệt Hi mất kiên nhẫn, tiếp tục gặng hỏi.

"Chuyện tình cảm của con sao lại phải nói cho Nghiêm Thường biết chứ? Con với anh ta vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì."

Mỗi khi nhắc tới cái tên Nghiêm Thường, trong lòng Triệu Di Giai bất giác sinh ra cảm giác bài xích khó tả. Sao mọi người cứ thích gán ghép cô với anh ta vậy chứ?

"Không có quan hệ gì? Dù sao trước đây hai đứa cũng từng có thời gian tìm hiểu hẹn hò, nếu không phải ba năm trước con ương bướng nhất quyết sang Hàn Quốc học nâng cao về phẫu thuật thẩm mỹ thì có lẽ bây giờ hai đứa đã kết hôn với nhau, mẹ cũng có cháu ôm."

Đứa con gái này của bà từ nhỏ tới lớn ai đã từng gặp qua đều không tiếc lời khen ngợi. Thông minh xinh đẹp, lanh lợi hiểu chuyện, là mẫu hình "con nhà người ta" mỗi khi các bậc phụ huynh đem con cái nhà mình ra so sánh.

Chỉ tiếc trên đời này không có gì là tốt đẹp tuyệt đối, mọi thứ sẽ thật hoàn mỹ nếu con gái bà không có cái tính cố chấp đáng ghét kia! Một khi đã quyết định chuyện gì thì phải làm cho bằng được, nếu chưa đến bước đường cùng thì sống chết không chịu quay đầu.

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ quên là trước đây đồng ý tìm hiểu Nghiêm Thường là do mẹ ngày ngày nói bên tai con là thử cho anh ta một cơ hội, nhưng sau đó con cũng đã nói rất rõ rằng con và anh ta không có khả năng, con thật sự không có tình cảm với Nghiêm Thường. Người con thích là Tống Bắc Viễn, con chỉ muốn một mình anh ấy!"

Triệu Di Giai bức xúc nói ra một mạch suy nghĩ của bản thân, cô không muốn lừa mình dối người, chuyện tình cảm đôi khi lạnh lùng dứt khoát sẽ tốt hơn cho cả hai sau này.

"Chuyện tình cảm ba mẹ không ép buộc con, nhưng kết hôn là chuyện hệ trọng, con có từng nghĩ tới nếu gả cho Tống Bắc Viễn thì cuộc sống của con sẽ như thế nào chưa? Hôn nhân sẽ không bền vững nếu vợ chồng quá khác biệt."

Ba Triệu từ nãy giờ vẫn luôn im lặng, sau khi nghe mẹ con hai người tranh luận một hồi thì rốt cuộc cũng lên tiếng, nhẹ giọng phân tích.

Không phải ông xem thường Tống Bắc Viễn, nhưng thực tế, cậu ta không có gia thế, hoàn cảnh gia đình lại có chút phức tạp, chưa kể tới kinh tế trong nhà cũng không dư dả gì. Mặc dù là quân nhân nhưng chức vị cũng chỉ thuộc tầm hàng lục phẩm, ngũ phẩm thời xưa, nếu không có người chống lưng thì khó mà có được thực quyền. Đã vậy hiện giờ mỗi đứa công tác một nơi, con gái ông thì công tác ở thành phố T, còn đơn vị của cậu ta lại ở dưới huyện, cách nhau cả trăm cây số. Vợ chồng mà ở xa nhau, mỗi người một nơi thì rất dễ nảy sinh vấn đề.

"Con hiểu ba mẹ đang lo lắng về điều gì, nhất thời khó có thể chấp nhận, nhưng con tin con người của Tống Bắc Viễn cũng như tin vào quyết định của mình. Con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra và lớn lên, dựa vào núi, núi sẽ lở, dựa vào người, người sẽ đi, chỉ có dựa vào bản mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Chẳng phải từ nhỏ ba mẹ vẫn luôn dạy con và anh hai như vậy sao?"

Muốn đi cùng Tống Bắc Viễn trên con đường này, cô biết chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều chướng ngại, nhưng nếu cứ chần chừ, không dứt khoát chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội nào nữa.

"Nhưng..."

"Ba, mẹ, mấy năm nay hai người vẫn luôn thúc giục con mau lấy chồng, giờ con muốn kết hôn thì lại ngăn cản!"

Triệu Di Giai sợ ba mẹ sẽ tìm thêm lý do để phản đối nên liền lên tiếng ngăn lại.

Nghe con gái nói vậy, Triệu Trí Quang và Sở Nguyệt Hi thoáng quay qua nhìn nhau, những lời ngăn cản, khuyên nhủ đang định nói đều nghẹn lại trong miệng, sau đó Sở Nguyệt Hi thở dài một hơi, khẽ nói:

"Chuyện này để hỏi thêm ý kiến của ông nội con đi!"

----

Ngày hôm sau, Triệu gia,

"Bốp!"

"Khốn nạn! Sao mày lại có thể làm ra cái chuyện đồϊ ҍạϊ như vậy hả?"

Sau khi nghe Sở Nguyệt Hi nói về sự việc phát sinh vào cái đêm ông nói con trai đến căn hộ của Triệu Di Giai để sửa ống nước, Tống Hàn - cha của Tống Bắc Viễn đã không nhịn được tức giận tặng cho đứa con trai mà mình luôn yêu thương một bạt tai.

Cái tát vang dội khiến tất cả những người có mặt trong phòng đều sững sờ.

Mi tâm Triệu Di Giai khẽ nhíu, cô thấy rõ bên má trái của Tống Bắc Viễn rất nhanh đã in hằn năm dấu tay đỏ bừng cho thấy người đánh đã dùng không ít lực.

"Tống Hàn, cậu bình tĩnh, có gì từ từ nói, dù sao chúng ta cũng chưa hiểu rõ nội tình bên trong. Bắc Viễn, Giai Giai, hai đứa nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là như thế nào?"

Triệu Phục Đình - ông nội của Triệu Di Giai, nguyên Chính uỷ Bộ tư lệnh thành phố Nghi Xương, cũng là người đứng đầu Triệu Gia, uy nghiêm lên tiếng.

"Ông nội, hôm nay nhân dịp có mặt đông đủ các bậc trưởng bối ở đây, con muốn chính thức thông báo với mọi người, con và anh Bắc Viễn sẽ kết hôn với nhau."

Nói xong, Triệu Di Giai hít sâu một hơi cẩn thận quan sát thái độ của mọi người, tới khi chạm phải sườn mặt lạnh lùng nổi lên mấy vết lằn đỏ chói mắt của người đàn ông kia thì trái tim chợt se thắt lại, có vẻ rất đau a!

"Chuyện này...sao có thể? Chú Tống chưa từng nghe thằng nhóc Bắc Viễn nói về việc này bao giờ? Giai Giai, cháu yên tâm, có chú ở đây, nếu thằng nhóc thối này dám đe doạ hay ép buộc gì cháu, chú nhất định sẽ không vì tình cha con mà bao che tội lỗi cho nó."

Sau một hồi sửng sốt há hốc miệng, Tống Hàn vẫn chưa dám tin đây là sự thật.

Điều kiện gia cảnh của ông như vậy, sao có thể dám mơ ước trèo cao, huống hồ Triệu lão gia còn là ân nhân của hai cha con ông.

"Chú Tống, anh Bắc Viễn chưa từng ép buộc con điều gì, là con tự nguyện, con muốn kết hôn cùng anh ấy. Hơn nữa, nếu không phải anh Bắc Viễn thì con sẽ không gả cho ai khác!"

Lại một lần nữa, chỉ cần vài câu nói, Triệu Di Giai đã thành công khiến cho mọi người bị chấn động tới ngây người.

"Nếu Giai Giai đã nói như vậy thì người lớn chúng ta sao lại nỡ chia rẽ đôi uyên ương?! Tình cảm của con người là ở chung lâu ngày mà bồi đắp nên, dù sao hai đứa cũng quen biết nhau từ thời niên thiếu, đây cũng có thể coi là duyên số. Thế này đi, cả Bắc Viễn và Giai Giai tuổi cũng không còn nhỏ nữa, từ đây tới cuối năm, ta sẽ chọn một ngày thật tốt để tổ chức hôn lễ cho hai đứa, mọi người thấy như thế nào?"

Triệu lão giờ nhìn ra được tâm tư của cháu gái bảo bối nhà mình, cũng hiểu rõ tính nết của con bé. Cái tính cố chấp đến ngang ngược để bảo vệ chính kiến của bản thân có một phần bị lây từ ông mà ra. Hiện tại nếu còn không đồng ý, ông chỉ sợ về sau sẽ khó mà được gặp mặt đứa cháu gái này nữa.

Triệu Di Giai nghe ông nội nói vậy thì cơ thể lập tức thả lỏng, khóe môi khẽ cong lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp.

Cô đã kiên nhẫn chờ đợi người đàn ông kia hơn mười năm rồi, việc này là đúng hay sai cũng không có đáp án, chỉ biết là nếu không làm, cô sẽ hối hận, cực kì hối hận...