Tháng mười, trời dần bước sang đông, thời tiết năm nay lạnh sớm hơn so với những năm trước cộng với trận mưa dông kéo dài suốt đêm qua khiến bầu trời sáng nay vẫn còn đọng lại sự âm u ướŧ áŧ.
Khác với không khí lạnh lẽo ở bên ngoài, bên trong phòng ngủ, bầu không khí lại tràn ngập sự ấm áp thoả mãn hoà với hơi thở nồng đậm đặc trưng của tìиɧ ɖu͙©.
Trên chiếc giường lớn, cơ thể mềm mại trần trụi của cô gái bị một người đàn ông cao lớn cường tráng ôm chặt vào trong ngực. Hai thân thể gắt gao quấn lấy nhau, l*иg ngực rộng lớn kiên cố của người đàn ông dán sát vào lưng cô gái, cả khuôn mặt nam tính vùi sâu vào hõm cổ mảnh mai trắng nõn như muốn hút hết mùi hương trên người mỹ nhân.
Cùng lúc đấy, ở phía phòng khách , Sở Nguyệt Hi và chồng mình - Triệu Trí Quang mang theo tâm trạng lo lắng vừa mở cửa bước vào nhà con gái thì liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Sáng sớm, Triệu lão gia đã gọi điện nói cho hai vợ chồng bà biết căn hộ của Triệu Di Giai, cháu gái yêu quý của ông tối hôm qua ống nước bị hư, nước cứ chảy xối xả liên tục không ngừng, gọi điện cho phòng quản lý của chung cư thì người ta báo ngoài trời đang mưa to cộng gió giật nên thợ sửa chữa không thể đến được. Trùng hợp là hôm qua con trai của tài xế Tống cũng đến thành phố T công tác cho nên ông đã nhờ tài xế Tống gọi điện cho con trai, kêu thằng bé chạy qua hỗ trợ. Nghe nói tới gần khuya thì cũng sửa xong nhưng trong lòng ông vẫn có chút không yên tâm nên đã phân phó cho hai vợ chồng bà sớm chút ghé qua bên đó xem tình hình như thế nào.
Cúp máy, bà liền gọi điện cho con gái nhưng gọi mấy cuộc đều không có người nghe, vì thế liền kêu chồng lái xe chạy tới đây, có điều cảnh tượng trước mắt dường như có chút không đúng....
Phòng khách vốn dĩ không phải quá sạch sẽ ngăn nắp nhưng lúc này lại vô cùng bừa bộn ngổn ngang. Váy ngủ, áo sơ mi, quần áo của đàn ông nằm rải rác trên mặt sàn, kéo dài từ phòng khách cho tới phòng ngủ.
Đáy mắt Triệu Trí Quang và Sở Nguyệt Hi thoáng chốc tối sầm lại, đều là người từng trải, hai vợ chồng bà không thể không nghĩ tới chuyện nhạy cảm kia.
Tay chân có chút run rẩy, Sở Nguyệt Hi đưa tay ra hiệu cho chồng mình đứng im tại chỗ, còn bà chầm chậm bước về phía phòng ngủ. Cánh cửa không khép, vừa bước tới nơi đã bị hình ảnh trước mắt làm cho khϊếp sợ há hốc miệng, sắc mặt dần trở nên đỏ bừng.
Trên chiếc giường lớn kia là cảnh tượng sắc tình hỗn loạn không chịu nổi. Con gái bà cùng một người đàn ông đang ôm ấp quấn chặt lấy nhau.
Hai cơ thể dưới lớp chăn đắp hờ hững kia rõ ràng là không có gì che đậy, tay chân của người đàn ông như những chiếc vòi bạch tuộc bám chặt lấy toàn thân con mồi không chịu buông, trong không khí tất cả đều là hơi thở ái muội da^ʍ mỹ.
"Triệu Di Giai! Lập tức thức dậy! Các người... đang làm gì vậy hả?"
Giọng nói đầy phẫn nộ của Sở Nguyệt Hi bất ngờ
vang lên, căn phòng vốn đang yên tĩnh ngay lập tức bị xáo trộn.
Triệu Di Giai đang an ổn ngủ say lập tức bị tiếng hét làm cho giật mình thức giấc. Trong mắt vẫn còn tia ngái ngủ nhưng khi nhìn thấy mẹ mình đang đứng sừng sững ở trước cửa phòng thì sửng sốt ngồi bật dậy, mắt đẹp trợn to đầy kinh hãi.
Bàn tay vội với lấy chiếc gối che lại thân thể, hai mắt đảo qua nhìn người đàn ông cũng đã tỉnh dậy đang ngồi bên cạnh.
Bốn mắt chạm nhau, trong đầu bỗng nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn thoáng chốc liền đỏ bừng.
Cả người Tống Bắc Viễn căng cứng, mí mắt hạ xuống, xương hàm bạnh ra, cơ thể to lớn hơi nghiêng qua, che đi một phần thân thể của Triệu Di Giai.
"Cậu...hai người...tôi cho các người năm phút để mặc lại quần áo rồi ra ngoài nói chuyện đàng hoàng với tôi".
Sở Nguyệt Hi hít sâu một hơi, khống chế lại cảm xúc, gằn giọng ra lệnh, sau đó xoay người loạng choạng đi ra ngoài phòng khách.
Trên đời này có tình huống nào có thể lúng túng, xấu hổ hơn việc nhìn con gái bảo bối của mình cùng đàn ông thân mật chứ?
Nghe tiếng bước chân xa dần, Triệu Di Giai ngượng ngùng xoay người muốn bước xuống giường mặc lại quần áo nhưng còn chưa kịp đứng vững, hai chân thon dài liền run rẩy ngã nhào lại trên giường, từ eo cho tới nơi tư mật tức khắc truyền tới cảm giác tê dại nhức mỏi.
Đêm qua người đàn ông kia đòi hỏi vô độ, đã thế còn dùng không ít sức...
"Không sao chứ? Xin lỗi...đều là lỗi tại tôi! Em muốn quyết định thế nào tôi cũng sẽ nghe theo!"
Thanh âm trầm thấp đầy kìm nén, cánh tay vươn ra định đỡ lấy người Triệu Di Giai nhưng vừa tới giữa chừng chợt co rụt lại, hắn không dám chạm vào cô.
Sắc mặt không giấu được vẻ bối rối, tình cảnh hiện tại của bọn họ vô cùng tế nhị, rõ ràng là đã cùng nhau làm ra loại chuyện thân mật kia nhưng dường như lại vô cùng xa cách.
Cơ thể cô bị hắn vấy bẩn, cho dù cô có tố cáo hắn tội cưỡиɠ ɠiαи, có căm hận ghét bỏ hắn thì hắn cũng không một câu oán trách.
"Cái này...là do anh tự nói đó!."
Chân mày Triệu Di Giai khẽ nhướn, mắt đẹp mang theo hàm ý sâu xa ngước nhìn người đàn ông, chậm rãi nói.
Năm phút sau, tại phòng khách,
Bầu không khí bao phủ sự im lặng căng thẳng, Triệu Di Giai và Tống Bắc Viễn như hai đứa trẻ biết mình phạm lỗi nên vô cùng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn nghe người lớn khiển trách.
"Chuyện này...hai đứa bắt đầu từ khi nào?"
Ngồi ở phía đối diện, Sở Nguyệt Hi lạnh lùng mở miệng, vừa lên tiếng đã nói thẳng vào vấn đề chính.
"Chú Triệu, cô Triệu, tất cả đều là lỗi của cháu! Chuyện xảy ra đêm qua...cháu xin chịu mọi trách nhiệm."
Hai bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh, từ trước tới nay Tống Bắc Viễn vẫn luôn hiểu rõ thân phận của mình, hắn hoàn toàn không xứng với Triệu Di Giai, đêm qua là do hắn không kiềm chế được du͙© vọиɠ làm ra chuyện đáng khinh bỉ kia. Tên xấu xa như hắn đáng phải bị trừng phạt!
"Cậu muốn chịu trách nhiệm gì?!"
Mi tâm Sở Nguyệt Hi nhíu lại, khó hiểu nói.
"Ba, mẹ, con muốn kết hôn với anh Bắc Viễn!"
"????"
"Con... vừa nói cái gì?"
Triệu Trí Quang từ nãy giờ vẫn luôn im lặng quan sát mọi việc bỗng bị câu nói của con gái làm cho chấn động không thôi. Ông thực sự nghi ngờ tai mình có vấn đề!
Không chỉ ba mẹ cô mà ngay cả Tống Bắc Viễn đang trầm tĩnh ngồi bên cạnh cũng bị câu nói đó làm cho sửng sốt, hai mắt mở to không dám tin quay sang nhìn cô.
Cô gái này, có biết bản thân đang nói cái gì không?
"Con nói là con và anh Bắc Viễn quyết định sẽ kết hôn với nhau, mong ba mẹ đồng ý."
Nói xong, Triệu Di Giai liền ngồi xích lại người đàn ông đang ngây ngốc nhìn cô, một bàn tay vươn qua thân mật ôm lấy cánh tay săn chắc của hắn, thái độ cực kì nghiêm túc.
Chứng kiến một màn này, Sở Nguyệt Hi á khẩu không biết nói gì, qua một hồi lâu mới điềm tĩnh lên tiếng:
"Bắc Viễn, như vậy đi, trước mắt cậu cứ quay về trước, còn chuyện Di Giai vừa nói, hai chúng tôi cần phải bàn bạc thêm."
Sự việc không muốn xảy ra cũng đã xảy ra, có nằm mơ bà cũng không bao giờ nghĩ tới con gái bảo bối lại đặt mình vào tình huống trớ trêu thế này...