Buổi tiệc kết thúc, tiễn xong khách khứa, khi Tống Bắc Viễn và Triệu Di Giai về tới nhà thì cũng đã hơn mười giờ đêm.
Khi đăng ký kết hôn hai người đã thống nhất với nhau, trước mắt sẽ dọn về căn hộ của cô sống, Tống Bắc Viễn vẫn đi làm ở đơn vị dưới huyện, cuối mỗi tuần sẽ trở về đây.
Lúc hai gia đình ngồi với nhau bàn bạc chuyện lễ cưới, Tống Hàn đã chủ động đặt cuốn sổ tiết kiệm được ông bảo quản ngay ngắn cẩn thận lên bàn, chân thành nghẹn ngào nói:
"Trong đây là tiền lương gần mười năm qua của Bắc Viễn và chút tiền tiết kiệm của tôi, cũng không đáng là bao, mong gia đình mình nhận lấy để lo liệu cho lễ cưới của hai đứa. Người làm cha như tôi thật sự thấy xấu hổ vì con trai đi lấy vợ nhưng lại không lo được chu toàn chuyện nhà cửa, xe cộ..."
Sau đó, lúc chỉ còn hai người, Tống Bắc Viễn đã đem thẻ lương của hắn đưa cho cô, nghiêm túc tới cố chấp không cho cô cự tuyệt.
"Em cầm lấy đi, chúng ta kết hôn rồi, sau này mọi chi tiêu trong gia đình đều phải phiền em lo liệu."
Triệu Di Giai mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa mềm mại dài tới ngang đùi ngồi trước gương ở bàn trang điểm thoa kem dưỡng lên mặt, nghĩ tới đêm nay là đêm tân hôn của mình, khoé môi không khỏi nhướn cao đầy mãn nguyện.
Cuộc hôn nhân này vô cùng chóng vánh, tính từ lúc quyết định đến lúc đi đăng ký kết hôn rồi tổ chức lễ cưới chỉ vỏn vẹn một tháng.
Nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út, hai má Triệu Di Giai thoáng ửng hồng, cô thực sự đã kết hôn cùng Tống Bắc Viễn.
Rốt cuộc người đàn ông này cũng đã thuộc về cô!
Mải suy nghĩ miên man, tới khi nghe tiếng mở cửa ở phòng tắm cô mới giật mình nâng mắt nhìn qua gương, ngay sau đó liền bị hình ảnh ướŧ áŧ trước mắt làm cho cơ thể bất giác nóng lên.
Tống Bắc Viễn vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi màu đen dài tới gối, phía trên không mặc áo lộ làn da màu lúa mạch khoẻ khoắn cùng từng khối cơ bắp săn chắc.
Mái tóc còn ẩm nước chưa kịp lau khô, từng giọt từng giọt men theo yết hầu chạy dài xuống rãnh bụng sáu múi rồi tới đường nhân ngư gợi cảm sau đó mất hút dưới lớp lưng quần.
Hắn không có thói quen mang theo áo lúc vào phòng tắm, thường thì tắm xong mới ra ngoài lấy mặc vào, khi nãy cứ theo thói quen mà quên mất hiện tại bên cạnh còn có một cô gái.
"Chân còn đau không?"
Cả người thoáng chốc căng cứng, Tống Bắc Viễn hắng giọng vội che giấu đi sự bối rối quay lưng đi tới tủ đồ lấy áo mặc vào.
Cả ngày đi đi lại lại, từ lúc đứng chào khách tới lúc di chuyển qua gần trăm bàn tiệc để mời rượu, mặc dù chỉ mang đôi guốc ba phân nhưng mũi chân với gót chân của Triệu Di Giai đã sưng tấy cả lên, đau nhức vô cùng.
Cuối buổi tiệc, khi tiễn khách ra về, cả người cô hầu như đều nhờ vào cánh tay của Tống Bắc Viễn đỡ lấy mới có thể đứng vững được.
"Ân, giờ thì đỡ hơn chút, nhưng vẫn còn sưng."
Trong không khí thoang thoảng mùi hương bạc hà mát lạnh, mùi xà bông mà Tống Bắc Viễn vẫn hay dùng. Da mặt Triệu Di Giai chớp mắt lại ửng hồng, hai mắt vô thức nhìn xuống bàn chân.
"Đã bôi thuốc chưa?"
Chân mày Tống Bắc Viễn nhíu chặt lại, thị lực của hắn vô cùng tốt, dù đứng cách xa một đoạn vẫn có thể thấy gót chân của cô không chỉ sưng đỏ mà còn bị tróc da.
"Lát nữa em sẽ bôi."
Cánh môi đỏ mọng khẽ cong như đang làm nũng.
"Tủ thuốc ở đâu?"
Trong giọng nói của Tống Bắc Viễn dường như đã mất đi một phần kiên nhẫn.
"Ở ngoài phòng khách."
Triệu Di Giai bị thái độ của hắn làm cho hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn chỉ tay ra ngoài.
Cái tên gấu ngốc này! Người bị thương là cô, có khó chịu thì là cô mới phải, vậy mà hắn lại bày ra cái vẻ mặt thối kia?!
"Đưa chân đây, để anh giúp em bôi."
Triệu Di Giai giận dỗi còn chưa được mấy phút đã bị thanh âm trầm khàn cùng hơi thở nóng rực của người đàn ông ở ngay trước mặt làm cho sửng sốt.
"..."
"Sao vậy?
Thấy cô im lặng không nói gì mà cứ ngây ngốc nhìn hắn, đôi mắt đen kịt khẽ co lại đầy khó hiểu.
"Ách...không có gì! Anh... nhẹ chút..."
Nói rồi, Triệu Di Giai khẽ xoay người, nhẹ nhàng đem từng chân đặt lên đùi người đàn ông, cố gắng ổn định trái tim đang đập loạn của mình.
Tống Bắc Viễn ngồi sát ở mép giường, hai chân chắc khoẻ thon dài hơi mở hướng về phía mỹ nhân, lúc bàn tay chạm vào chân cô, trong lòng không khỏi cảm thán, thật mềm!
Toàn thân cô nơi nào cũng mềm! Vừa trơn mềm vừa chặt khít!
Nhớ tới một tháng trước, cũng tại căn phòng này, hắn đã có một đêm hoan ái sung sướиɠ tới mất hồn. Nhất thời phía dưới liền cảm thấy có một luồng nhiệt xông thẳng tới, bàn tay đang bôi thuốc chợt khựng lại, có chút mất tự nhiên.
Đối với Tống Bắc Viễn mà nói, Triệu Di Giai chính là nàng công chúa cao cao tại thượng, là giấc mộng xa vời mà hắn không thể chạm tay tới. Hiện tại mộng đẹp đã thành sự thật, hắn và cô là vợ chồng hợp pháp, được nhà nước và xã hội công nhận nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng trân trọng, không dám có hành động tùy tiện với cô.
"Ông xã....chỗ này anh còn chưa bôi tới!"
Thanh âm mềm mại như nước mang theo chút làm nũng thẹn thùng, Triệu Di Giai nhạy cảm nhận ra phản ứng khác thường của người trước mặt, cơ thể cô hơi cúi xuống khiến khuôn mặt hai người gần sát vào nhau, thậm chí còn nghe rõ hơi thở của đối phương.
Bàn tay người đàn ông nóng hổi đầy những vết chai dày mỏng cọ vào lòng bàn chân khiến mấy ngón chân của cô vô thức cuộn tròn lại, cơ thể bất giác trở nên khẩn trương.
"..."
Hai từ "ông xã" ngọt ngào kia làm Tống Bắc Viễn không khỏi chấn động, khuôn mặt vừa nâng lên thì chạm ngay hình ảnh vô cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dây áo ngủ mỏng manh do Triệu Di Giai đang cúi người nên theo đó trễ xuống lộ ra hai bầu ngực tròn đầy trắng nõn, thấp thoáng còn thấy cả nụ hồng mai đỏ hồng. Hai chân thon dài thẳng tắp đang đặt trên đùi hắn còn ngọ nguậy không yên, mấy lần mũi chân của cô còn suýt nữa chạm vào đũng quần hắn.
Đáy mắt Tống Bắc Viễn chợt tối sầm lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề thô gấp. Cô gái này, có biết bản thân bây giờ khiêu gợi tới mức nào không?!
Thật sự chỉ muốn ngay lập tức đem cô đè xuống giường không ngừng lăn lộn, xỏ xuyên. Hắn muốn cô!
Trong lòng không ngừng gào thét hãy ôm lấy cô, hôn cô, âu yếm cô...nhưng cơ thể lại cố kìm nén lại. Hắn sợ cô chưa sẵn sàng, sợ cô nghĩ hắn là tên háo sắc thô lỗ.
"Nơi này của anh... hình như đã cứng rồi! Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chẳng lẽ anh muốn chúng ta làm vợ chồng hữu danh vô thực?"
Mắt đẹp nhướn lên, phản ứng chậm chạp của hắn khiến cô nóng nảy dẹp qua hết xấu hổ, bàn chân lớn mật sấn tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ đã bắt đầu thức tỉnh.
Cô cũng muốn hắn!
"Em..."
Hành động lớn mật của cô khiến cả người hắn cứng đờ, xương quai hàm căng chặt, gân xanh bên thái dương cũng nổi lên giật giật mấy cái.
"Vợ chồng lên giường với nhau có gì đáng kinh ngạc lắm sao? Chúng ta cũng không phải chưa từng làm qua, anh còn...ưʍ..."
Còn chưa kịp nói hết câu, đôi môi đỏ mọng của Triệu Di Giai đã bị miệng người đàn ông chiếm lấy, chiếc lưỡi thô nhám xộc thẳng vào khoang miệng thơm mát của cô điên cuồng bú ʍúŧ.
"Tiểu yêu tinh, là em câu dẫn anh!"
Môi lưỡi dây dưa quấn quít không rời, cả người Triệu Di Giai nhanh chóng bị bế bổng lên giường lớn, hai mắt mê ly vì tìиɧ ɖu͙© bao phủ, đêm tân hôn của bọn họ bây giờ chỉ mới bắt đầu....