Dứt lời, nàng lại trừng mắt nhìn, cười nói: “Hôm qua quần áo chàng dính mùi son, ta đã giặt sạch rồi? Không đau lòng chứ?”
Lý Nguyên im lặng nói: “Lại nửa à?”
Diêm nương tử liếc mắt một cái rất có ý vị, nói: “Không phải nữ nhân nào cũng như vậy sao?”
“Ta cũng vậy.”
Lúc hai người thuận miệng trò chuyện, Lý Nguyên mặc xong xiêm y, Diêm nương tử cũng thắt nút áo xong.
Lý Nguyên ra ngoài rửa mặt, Diêm nương tử thì vội vàng nhóm lửa, hâm nóng cháo gạo và thịt muối làm bữa sáng.
Trong nhà có muối có thịt, Diêm nương tử tự nhiên ướp không ít thịt muối.
Một lát sau, hai người ăn sáng xong, Lý Nguyên cầm cung đi ra ngoài, Diêm nương tử thì cầm lấy quần áo vừa thay của nam nhân nhà mình, ném chúng vào trong chậu gỗ, sau đó cầm gậy giặt y phục đi kêu Vương thẩm cùng đi giặt quần áo.
…
Lý Nguyên mới ra khỏi cửa không bao xa liền thấy một bóng người cao cao gầy gầy đang lắc lư.
Bóng dáng kia chính là Điền Bảo.
Điền Bảo vừa nhìn Lý Nguyên, vội vàng chạy tới, cung kính nói: “Nguyên ca, chào buổi sáng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nguyên ca…… Ta…… Ta muốn theo ca lăn lộn.” Điền Bảo cúi đầu.
Đại ca y bị bắt đi đánh giặc, tám chín phần mười là đã chết, trong nhà chỉ còn y và cha y.
Cha y cũng nửa chết nửa sống.
Điền Bảo nhìn vận mệnh của người thân bên cạnh, giống như thấy được tương lai của mình, nhưng y không cam lòng a, người chết trứng hướng lên trời, dù sao cũng sẽ chết, vậy không bằng liều mạng trong loạn thế, tốt xấu gì lúc chết cũng sẽ không quá hối hận.
Liều mạng như thế nào?
“Nguyên ca, ta là thật lòng……” Điền Bảo lại nói: “Quy củ trong giang hồ ta đều hiểu, đi theo đại ca, mạng của ta chính là của đại ca, đại ca bảo ta làm cái gì ta liền làm cái đó, ai muốn đả thương đại ca ta, ta liều mạng với gã.”
Lý Nguyên vỗ vỗ bả vai y, nói: “A Bảo, ta cũng không phải là lăn lộn, người theo ta lăn lộn kiểu gì?”
Điền Bảo đột nhiên hít sâu mấy hơi, nhẹ giọng nói: “Nguyên ca, lão già Mã Lục kia là ta làm thịt.
Ta biết khi đó đại ca còn ở trong huyện, Mã Lục chết như thế nào cũng không dính líu tới người đại ca.”
Lý Nguyên:…
“Đại ca!”
Hai chân Điền Bảo như mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Lý Nguyên nhìn y.
Lý Nguyên vốn định tự đi gϊếŧ Mã Lục.
Nhưng hắn xử lý, vô luận làm kín kẽ như thế nào thì vẫn tính lên đầu hắn.
Vô pháp vô thiên là một chuyện, tùy ý rêu rao lại là chuyện khác.
Điền Bảo trực tiếp giúp hắn giải quyết phiền toái, coi như là một người có nhãn lực, hơn nữa còn là người tàn nhẫn.
Trong thế giới này, người như vậy cũng có thể đi làm việc.
“Lần đầu tiên gϊếŧ người?”
“Dạ……”
“Cảm giác thế nào?”
“Kích động…… một đêm kích động không ngủ được.” Hai mắt Điền Bảo đỏ lên, bên trong còn dày đặc tơ máu.
“Ta dạy ngươi bắn tên, ngươi có thể học bao nhiêu thì xem bản lĩnh của chính ngươi, học xong tay nghề này, ít nhất ăn cơm là không thành vấn đề.”
“Bắn cung? Nguyên ca…… Ta, ta không có cung, cũng không có chuẩn săn chứng…” Điền Bảo lúng túng nói.
Lý Nguyên nói: “Đi với ta.”
……
Một lát sau, Lý Nguyên đi tới nhà lưu manh lúc trước gọi là “A Phi”.
Nhà này là có chuẩn săn chứng, nếu như hắn nhớ không lầm, chuẩn săn chứng này là Tiền Tam cướp từ Thái Hoa thúc sau khi thúc ấy chết, rồi đưa cho “A Phi”.
Sau đó “A Phi” đi theo Tiền gia làm không ít chuyện xấu.
Hiện giờ “A Phi” đã bị bắt đi, nhưng binh khí cùng chuẩn săn chứng hẳn là vẫn còn.
Lý Nguyên bước lên và gõ cửa.
Không ai trả lời.
Đang muốn gõ tiếp, Điền Bảo ở bên cạnh cung kính nói: “Nguyên ca, để ta, gõ cửa bẩn tay của ca.”
Lý Nguyên: ???
Hắn lùi lại một chút.
Điền Bảo tăng tốc, xông lên một đá vào cửa, “rầm".
Cửa vốn chỉ dùng một cái chốt gỗ, lập tức bị đá văng.
Tay phải Điền Bảo quơ sau lưng, lấy ra thanh đao bổ củi, vọt vào cửa, dũng mãnh hô lên: “Mẹ kiếp, không nghe thấy ca ta gõ cửa sao?”
Lý Nguyên: …
Trong cửa, một bà nương đang run lẩy bẩy.
Một lát sau… bà nương này tay cầm chuẩn săn chứng và thổ cung, mũi tên, trực tiếp giao cho Điền Bảo.
Lý Nguyên ném hai đồng tiền lớn tới, nói: “Coi như mua của nhà ngươi a.”
Bà nương kia không nghĩ tới còn có thể lấy được tiền, luôn miệng nói: “Cám ơn Nguyên ca, cám ơn Nguyên ca.”
Chuyện ngày hôm qua đều truyền ra, ai không biết Lý Nguyên có người ở quan phủ? Mã Lục đã chết, tối hôm qua có người đi báo quan, nhưng căn bản là không có nha dịch nào tới điều tra…… Điều này nói lên điều gì, phàm là kẻ ngốc đều biết.
Làm sao còn có người dám đắc tội Lý Nguyên?
Điền Bảo cất chuẩn săn chứng vào trong ngực, lại vui mừng vuốt thổ cung.
Lý Nguyên nhìn y.
Thiếu niên này vốn không phải lưu manh, cũng không có hung hãn, chỉ là huyết khí xông vào não, muốn đổi cuộc sống tốt hơn ở trong loạn thế này, vì vậy tính tình mới đại biến.