Người như Điền Bảo, nhất định còn có rất nhiều.
“A Bảo……”
“Ca, ca nói đi.”
“Ngươi học cung từ ta, nhớ kỹ hai chữ khiêm tốn. Vô luận trong lúc học cung hay là sau này, ngươi không thể lạm dụng danh nghĩa của ta làm việc, nếu còn giống như vừa rồi thì ngươi đừng theo ta học cung, biết không?”
“Ca…… Ta…… Ta…… Vừa nãy là ta sai rồi.” Điền Bảo ý thức được điều gì, hơi luống cuống tay chân.
Lý Nguyên vỗ vỗ vai y, nói: “Đi thôi, theo ta đi săn.”
Loạn thế sắp tới, hắn phải tranh thủ thời gian kiếm tiền, nhiều người cũng nhiều tay, mà hắn thì không cần khom lưng tự làm hết mọi chuyện.
Điền Bảo này thoạt nhìn cũng tạm được, ít nhất có thể quan sát.
Có thành công không, chờ sau rồi nói.
Ngoài ra, sau khi hắn đi Ngân Khê, cũng có thể lưu lại đôi mắt trong phường Tiểu Mặc này…
Còn về việc không giữ được, thì… dường như không thể, ít nhất là không có khả năng.
Điền Bảo chẳng qua là người bình thường, căn bản không liên quan đến lực lượng võ giả nhập phẩm mà thôi…… Hắn có thừa điểm số, bây giờ bản thân lại là võ giả cửu phẩm, nếu ngay cả người bất nhập phẩm còn hàng không được, vậy không bằng cầm đậu hủ mà đâm chết đi.
…
Ba ngày sau.
Buổi tối…
Thiếu niên cao gầy đẩy xe, trên xe chở một con lợn rừng lớn, vội vàng dừng ở trước cửa tửu lâu Hành Vu huyện Sơn Bảo.
Y lau mồ hôi, cung kính nhìn Lý Nguyên ở bên cạnh, nói: “Nguyên ca, đến rồi.”
Lý Nguyên gật gật đầu, vác lợn rừng lên trên vai, cảm giác vô cùng tự tin đi vào từ cửa sau tửu lâu.
Ngày hôm qua hắn đã tới liên lạc với người của tửu lâu, lúc trước quen biết người này là nhờ Vương thúc.
Điền Bảo sùng bái nhìn Lý Nguyên.
Ngắn ngủn hai ba ngày, y đã thấy được uy phong của Lý Nguyên.
Bản lĩnh bắn tên kia thật sự là phiên giang đảo hải, xuất thần nhập hóa.
Đợi trong chốc lát, một người trung niên thân hình hơi mập trông giống như quản sự theo Lý Nguyên ra ngoài.
Đầu năm nay, muốn một nguồn thịt tươi mới, thợ săn là một kênh không tồi.
Hơn nữa ở trong mắt quản sự, Lý Nguyên này cũng là ngoan nhân, buổi sáng săn lợn rừng, chạng vạng là có thể đưa tới, hơn nữa trên người lợn rừng cũng không có nhiều thương tích, rất phù hợp với yêu cầu của tửu lâu.
“Lần sau có con mồi lại đưa tới chỗ chúng ta, chỉ cần còn tươi, tiền không thiếu.” Quản sự cười nói.
Lý Nguyên trả lời: “Đều là khách hàng cũ, nhất định giữ tươi mới.”
Dứt lời, hắn lại vẫy vẫy tay với Điền Bảo, nói: “A Bảo, lại đây.”
Điền Bảo cúi đầu, rụt rè chạy tới.
Lý Nguyên vỗ vỗ vai y nói: “Gọi Ô thúc.”
Điền Bảo vội nói: “Chào Ô thúc.”
Quản sự gật gật đầu với y, nói: “Phải học tập Nguyên ca của ngươi, trước kia Nguyên ca lúc nào cũng đưa tới hươu bào thỏ rừng gà rừng, lần này lại biến thành lợn rừng, hậu sinh khả úy a…”
Trong mắt Điền Bảo tràn đầy sùng bái, kích động nói: “Ca là người lợi hại nhất trong thôn.”
Lý Nguyên mỉm cười nói Ô thúc: “Đừng nghe y nói bừa, ta chỉ được cái đi săn thôi.
A Bảo là người cùng thôn phường với ta, có đôi khi nếu ta không tới được thì sẽ bảo y tới.”
“Chuyện nhỏ, ta nhớ kỹ y.” Quản sự nhìn Lý Nguyên mỉm cười.
…
Lý Nguyên cảm nhận được ngân lượng trong túi.
Lúc vẫn còn Hùng ca và Tiền gia, hắn chỉ săn hươu bào.
Bây giờ, hắn có thể săn lợn rừng và gấu mù mà không cần kiềm chế.
Trọng lượng này đã khác xưa, giá cả tự nhiên cũng khác.
Hôm nay chỉ thử nước thôi.
Đây là một con lợn rừng cái, Ô quản sự cũng không cân, đánh giá là chưa tới ba trăm cân đã cho Lý Nguyên 30 lượng bạc, trong đó có hai cái tiểu nguyên bảo 10 lượng, 5 miếng bạc vụn một lượng, còn có năm mươi đồng tiền lớn.
Lý Nguyên ném cho Điền Bảo hai đồng tiền lớn.
Điền Bảo vội vàng nhận, sau khi nhận, hơi kinh ngạc nói: “Ca, sao lại cho tiền? Lợn rừng là do ca săn, ca còn dạy ta, ta……”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua y nói: “Cầm đi, ngươi về thôn phường trước, ta sẽ tự trở về sau.”
“Được rồi, ca.” Điền Bảo đẩy xe nhỏ trở về đường cũ.
Mà Lý Nguyên thì là thoáng chờ đợi, lại một lần nữa quay về quán rượu Hành Vu.
“Ai, Nguyên ca nhi, còn chưa đi sao?” Một tiểu nhị của đầu bếp phía sau tửu lâu chào hỏi hắn.
Lý Nguyên mỉm cười nói: “Ô thúc đâu?”
“Để ta đi gọi.” Tiểu nhị chạy đi.
Lần này y đi, đi rất lâu.
Lý Nguyên cũng không vội, cứ kiên nhẫn chờ như vậy.
Ước chừng sau hai nén nhang, Ô quản sự mới vội vàng đến, hỏi: “Nguyên ca nhi, ngươi có việc tìm ta?”
Lý Nguyên cười nói: “Đây không phải là thấy trời sắp tối sao, trong túi lại hơi tiền, nên muốn mời Ô thúc uống chén rượu.”
“Tiểu tử ngươi……” Ô quản sự cười nói: “Là có việc gì sao?”
Lý Nguyên nói: “Có thể có gì? Luôn làm phiền Ô thúc, đến giờ cơm còn không nỡ bỏ tiền, vậy không phải là không trượng nghĩa sao? Lý Nguyên ta không phải là người như vậy.”