Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 61:

Hết đường rồi… Nếu rừng sâu núi thẳm không thể đi, thì ta phải nghĩ biện pháp chuyển đến Ngân Khê.

Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội gặp được một người có thể làm việc giúp ta, ta đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi y.

Y muốn đi Thiên Hương lâu, ta cũng không có cách nào.”

Hắn khai hết rồi.

“Không ngủ à?” Diêm nương tử lúng túng nhìn hắn.

Lý Nguyên nói: “Cũng chỉ ngồi đùi…”

“Có tốn tiền không?” Diêm nương tử đột nhiên hỏi.

Lý Nguyên nói: “Đã tiêu hết.”

“Vậy tại sao không ngủ?!” Diêm nương tử nhíu mày hỏi ngược lại, sau đó lại nói: “Dù sao cũng là nam nhân nhà ta chiếm tiện nghi.”

Lý Nguyên nói: “Nàng ta không xinh đẹp bằng nàng, thua xa nàng, ngủ không được.”

Diêm nương tử nói: “Vậy nếu nàng ta đẹp hơn ta thì sao?”

Lý Nguyên nói: “Vậy cũng không dịu dàng bằng nàng, vẫn không ngủ được.”

Diêm nương tử lại hỏi: “Vậy nếu xinh đẹp hơn ta, lại dịu dàng hơn ta thì sao?”

Lý Nguyên nói: “Nhưng cũng không thật lòng đối với ta giống như nàng, vẫn ngủ không được.”

Diêm nương tử còn muốn hỏi lại.

Lý Nguyên hỏi ngược lại câu: “Có thể không?”

Diêm nương tử sinh lòng cảm động, cởϊ áσ cởi dây lưng cho nam nhân nhà mình, hầu hạ hắn vào thùng tắm, ở trong phòng nhỏ chỉ có ánh trăng ảm đạm chiếu sáng, cô nhẹ nhàng xoa bóp thân thể cho hắn, tẩy đi bụi bặm.

“Nguyên ca nhi, chàng nói chúng ta có thể dọn đến Ngân Khê không?”

“Có thể.”

Lý Nguyên nhàn nhạt đáp lời.

Hắn phải đưa Diêm Ngọc đi cùng.

Thái Trạch và Vân Nương đều không cần thiết phải lừa hắn.

Một khi Hồng Liên tặc công phá huyện Sơn Bảo, địa phương an toàn chân chính sợ cũng chỉ có ba chỗ.

Ba nơi này theo thứ tự là phường hạch tâm của Ngụy gia, Tôn gia, cùng với phường Ngân Khê của Huyết Đao Môn.



Sáng hôm sau, Diêm nương tử nằm trong vòng tay Lý Nguyên và quấn lấy hắn.

Đã lâu rồi hai người không tận hưởng thời gian ngủ với nhau vào buổi sáng sớm.

Mắt thấy trời vừa sáng, hai người vừa nói chuyện bên gối.

Lý Nguyên hỏi: “Diêm tỷ, nàng nghe qua Huyết Đao Môn, Ngụy gia, Tôn gia chưa?”

Diêm nương tử ôm eo nam nhân nhà mình, dán sát vào, nói: “Hai nhà Ngụy Tôn hình như là cường hào thế gia vọng tộc trong huyện, Huyết Đao Môn… Ta cũng từng nghe qua, hình như là rất có địa vị trong huyện.”

Lý Nguyên lại hỏi: “Tháng trước ta không có ở đây, trong phường Tiểu Mặc có thuế quan đến thu thuế không?”

Diêm nương tử nói: “Có a…… Trong thôn phường còn có một nhà không nộp nổi thuế, nữ oa nhi trong nhà đã bị dắt đi, hộ gia đình kia khóc hô, nhưng thuế quan căn bản không để ý tới.”

Nói xong, Diêm nương tử thở dài, mọi người đều có lòng trắc ẩn và thương người mà thôi.

Nàng vừa nói như thế, Lý Nguyên lại kết hợp với một số ký ức của chính mình, lập tức hiểu được.

Người bình thường căn bản không hiểu đạo lý trong đó, cũng không biết cơ cấu quyền lực trong đó.

Mà những người thu thuế tháng trước đâu còn là quan thuế của quan phủ?

Đây rõ ràng là thuế quan của hai nhà một môn kia, chẳng qua mặc một thân quần áo quan phủ mà thôi, giống như Thái Trạch vậy.

Rõ ràng là đệ tử Huyết Đao Môn, nhưng vẫn là nha dịch.

Đáy lòng hắn trầm xuống.

Những lời của Thái Trạch lặp đi lặp lại trong lòng hắn, ầm ầm.

—— Ta nói thêm câu này, cho dù Hồng Liên tặc công phá huyện Sơn Bảo chúng ta, chúng vẫn sẽ không động phường Ngân Khê. ——

—— Hoàng triều này cũng chỉ là thế lực giang hồ lớn nhất, nhưng “lớn nhất” này cũng chỉ là lúc mới lập quốc. ——

—— Hồng Liên tặc vào huyện, đốt gϊếŧ cướp bóc, có cái gì không thể làm? ——

Lý Nguyên cảm thấy cấp bách khó thở.

Loáng thoáng, hắn cảm thấy càng hỗn loạn hơn nữa, trật tự còn chưa bắt đầu thật sự sụp đổ.

Trong lịch sử của thế giới trước khi hắn xuyên không, thời đại vũ khí lạnh chỉ là đê võ, nhưng có cả thời đại hỗn loạn hắc ám như ngũ hồ loạn hoa, ngũ đại thập quốc.

Thế giới này, triều đình có thể ngầm đồng ý thế lực giang hồ tồn tại như quốc trong quốc, mà trong rừng sâu núi thẳm còn cất giấu những thứ khủng bố như vậy. Một khi thiên hạ nổi lên hỗn loạn, vậy sẽ là bộ dáng gì?

Lý Nguyên không dám tưởng tượng.

Hắn âm thầm siết chặt nắm đấm.

Thời gian không còn nhiều lắm, phải nhanh chóng gom bạc, lập tức chuyển đến phường Ngân Khê.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn tin Thái Trạch, chuyện này hắn có thể thông qua quán rượu Hành Vu để tìm kiếm cơ hội nghiệm chứng.

Quán rượu Hành Vu cũng mở tại Ngân Khê, lúc này hắn liếc mắt xa xăm, quán rượu còn đang buôn bán bình thường, làm ăn cũng không tệ, thịt hẳn là cũng cần.

Nghĩ vậy, hắn liền muốn đứng dậy.

Hắn vừa động, Diêm nương tử liền rút chân dài đang gác ở trên người hắn lại, hỏi: “Nguyên ca nhi, muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừm.”

Lý Nguyên nói xong, nhẹ nhàng vén chăn lên lại ép xuống, bắt đầu mặc quần áo.

Trong chăn, Diêm nương tử mắt đẹp nhìn xem nam nhân nhà mình, trực tiếp xốc chăn lên, lộ ra da thịt trắng bóng, nói: “Ta cũng dậy…”