Trường Sinh Từ Thợ Săn Bắt Đầu

Chương 47:

Cô đoán là mình bị người ta hạ thuốc.

Vậy mà cô không hề biết chút gì, cô cứ ngủ như vậy rồi lỡ như có ai vào làm nhục cô, thì cô cũng không biết.

Nếu bị một gã đàn ông lạ mặt mò lên giường và làm bẩn cơ thể mình, cô cũng không có mặt mũi để gặp người khác, chẳng còn mặt mũi để gặp Nguyên ca nhi của cô.

Nhưng may mắn thay.

Cô nhanh chóng nhớ lại sự việc ngày hôm qua.

Ai đã hạ độc cô?

Ai có cơ hội hạ dược?

Bỗng nhiên, khuôn mặt cô trở nên xấu, đáy lòng cháy lên lửa giận.

Hôm qua chỉ có hai người đến nhà, là Vương thẩm và Phượng Nhi.

Vậy là Nguyên ca nhi giúp ta sao?

Nhưng sao chàng lại quay trở về?

Diêm nương tử vội vàng xuống giường, nhanh chóng xỏ giày và chạy ra ngoài, nhưng vừa đến cửa đã "A" lên một tiếng.

Nhưng tiếng kêu này chưa kịp phát ra, Diêm nương tử đã vội ngậm chặt miệng mình, từ tiếng "A" thành một tiếng vang trầm thấp.

Trong sân ngoài cửa, có máu.

Máu trên đất nhão óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.

Chói mắt và ghê rợn.

Ở gần rừng phường Tiểu Mặc, một đám người đang vây quanh.

Họ nhìn thấy một người bị gặm ăn đến máu thịt be bét nằm đó.

"Đây không phải là Trương Thập Tứ trong thôn sao?"

"Trương Thập Tứ tuổi còn trẻ, sức mạnh không nhỏ, vốn nên bị bắt phu, nhờ vết thương trên tay mà trốn qua một kiếp, thật không ngờ… aiz."

"Gã chết thật thảm, con hổ lớn đó liệu có còn ở gần đây không?" Một người vội vàng nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, lại có người tò mò nói: "Tại sao Trương Thập Tứ lại ở bên ngoài vào giữa đêm như vậy?"

"Ta nghe tiếng thét thảm, có vẻ như là phía nhà Vương thẩm." Một người phụ nữ đứng cạnh nói.

"Nhà Vương thẩm?" Một người nam bất ngờ nói: "Bên cạnh nhà Vương thẩm không có một quả phụ sao? Ta nhớ rồi, Trương Thập Tứ đã bị nam nhân của quả phụ đó đánh, liệu có phải đêm qua hắn ta muốn đi vào nhà sờ quả phụ đó?"

Người nam này nói vài câu, đột nhiên nói tiếp: "Thời đại này, có lẽ chuyện này cũng không có nha dịch quản nữa!"

Câu nói này khiến mọi người sững sờ.

Nhất thời, không khí trở nên yên tĩnh tới đáng sợ.

"Đi xem nhà Vương thẩm và quả phụ kia đi!" Một người nói.

Trong chốc lát, mọi người trong làng đã đến nhà Lý Nguyên.

Có người trực tiếp nhìn vào trong sân, nhưng thấy sân nhà rất sạch sẽ, không có vết máu hay vết kéo dài, hơn nữa cửa vẫn đóng chặt.

Vương thẩm thấy có nhiều người, nàng chạy ra và gọi qua hàng rào: "Diêm nương tử? Diêm nương tử?"

Gọi hai tiếng mà không thấy động tĩnh.

Mọi người nhìn nhau, nhìn thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương, sau đó đi thẳng vào trong.

Một người đàn ông dẫn đầu đã đến trước cửa, vừa muốn gõ.

Nhưng chỉ mới chạm nhẹ đã "ẽo ẹt" một tiếng, cửa mở ra.

Mọi người thấy lạ, cửa của nhà này lại không đóng?

Khi vào trong, nhìn xung quanh, thấy Diêm nương tử đang nằm trên giường trong y phục màu xanh hoa trắng, nhiều người vào như vậy nhưng nàng vẫn không phản ứng gì.

“Diêm nương tử, Diêm nương tử?!" Vương thẩm xô đẩy qua đám người, vội vàng chạy đến, thở phào nhẹ nhõm khi kiểm tra còn hơi thở.

Mọi người nhìn thấy và bắt đầu thảo luận.

"Người này bị sao đây?"

“Là ngất đi, là bị lão hổ hù a??"

"Người ngất mà có thể nằm đẹp như thế trên giường sao? Dùng não đi." Một người nói: "Ta nghĩ Diêm nương tử này có khi đã bị lừa."

Vương thẩm nhanh chóng tìm một cái chén, múc một chén nước lạnh từ trong chum, vừa để Diêm nương tử tỉnh táo vừa hô tên của cô.

Một lát sau, mí mắt của Diêm Ngọc mới giật giật, chậm rãi mở ra, rồi nghi ngờ mà nhìn người ở cạnh giường.

"Ta… các người…"

"Đầu ta đau quá."

Diêm Ngọc lắp bắp, nói năng lộn xộn.

"Vương thẩm."

"Các người làm gì ở đây?"

Vương thẩm nói: " Diêm nương tử a, đêm qua có mãnh hổ đột nhập vào phường, con hổ đó đã kéo Trương Thập Tứ đi."

"Trương Thập Tứ?"

Diêm Ngọc ngơ ngác.

Trong đám đông, một người nam nói: "Trương Thập Tứ đến gần nhà ngươi, cũng từng ở đây gào thảm."

"Ta… ta không biết gì cả… Đầu ta đau quá." Diêm Ngọc xoa trán, rồi đột nhiên hỏi: "Các ngươi… các ngươi vào nhà ta như thế nào?"

Một người nữ nói: "Cửa không khóa, vừa đẩy đã mở."

"Ah? Ta… ta không thể không khóa cửa được." Diêm Ngọc nói.

Mọi người cùng nhau thầm thì thảo luận một lúc, toàn bộ sự việc từ từ phơi bày.

Trương Thập Tứ đã cho Diêm Ngọc uống một loại thuốc mê, sau đó định thừa dịp trời tối để trả thù, kết quả… Trương Thập Tứ lại không may gặp mãnh hổ và bị kéo đi.

"Thuốc mê?"

"Đúng, tối qua ta đã uống nước mà Phượng Nhi đưa, bỗng nhiên ta cảm thấy hoa mắt." Diêm Ngọc nói lầm bầm.

Bất ngờ, cô thay đổi khí thế, mạnh mẽ bật dậy, vồ lấy con dao phay rồi chạy ra ngoài.

Cả người trong thôn cũng đều đi theo.

Diêm Ngọc đến nhà Phượng Nhi, hạ dao xuống, trực tiếp vỗ cửa và gọi: “Phượng Nhi, Phượng Nhi?"