Hắn cảm nhận được, thực sự có cảm giác ăn ý không thể giải thích, kết nối và tăng cường.
Nhưng chỉ cần hắn và lão hổ cách xa một khoảng nhất định, chỉ số này sẽ lại chia thành "24~25" và "5~8".
Thời gian trôi qua từng phút từng giây
Canh ba
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện bên ngoài nhà Lý Nguyên, bóng đen di chuyển nhẹ nhàng đến hàng rào, lách qua đi về phía đại môn.
Trong lòng Lý Nguyên bỗng nảy sinh ngoan ý, hắn vỗ nhẹ vào lão hổ và nói: "Rống! (Cắn chết) Rống! (Kéo ra ngoài)"
Trong thời đại này, người cũng đã xâm nhập vào nhà, theo dõi bà nương của hắn.
Hắn chắc chắn không thể lo trước lo sau, sợ ra tay quá nặng hay là gϊếŧ nhầm phải không?
"Rống! (Lên)"
Âm thanh vừa vang, mãnh hổ bên cạnh hắn đã lao ra như một cơn lốc xoáy, trực tiếp lao tới cái bóng đen vừa lách qua hàng rào kia.
……
Ngoài cửa nhà Lý Nguyên, bóng đen đó đã vượt qua hàng rào và tiến tới sát cửa. Gã không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào như không có khóa.
Mà ngay lúc này, bóng đen bất ngờ có cảm giác và quay sang nhìn bên cạnh.
Vừa nhìn đã thấy dưới ánh trăng trắng sáng là một con mãnh hổ đang vọt qua hàng rào.
Bóng đen giật mình cứng người, gan mật đều vỡ, bắp chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã quỵ xuống.
Trong miệng của bóng đen vô thức phát ra tiếng kêu sợ hãi "A a".
Hai tay vội vàng dùng lực đẩy mạnh về phía trước.
Cửa nhà của Lý Nguyên bị đẩy trực tiếp mở ra.
Nó chẳng khóa!!!
Bóng đen hoảng loạn chạy vào trong.
Chỉ cần chạy vào, gã lập tức chặn cửa lại, không lẽ con mãnh hổ này còn có thể xông vào phải không?
Nói chậm nhưng thực tế rất nhanh, con mãnh hổ này như đơn kỵ trảm tướng, hai chân còn chưa chạm đất thì đã bổ nhào về phía trước, rút ngắn khoảng cách nhanh như tia chớp, chưa gì đã vòng qua phía sau lưng gã.
Thân hình nó lao vào không trung, nanh sắc nhọn trực tiếp cắn vào sau cổ.
Bóng đen ngã xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết "cứu mạng, cứu mạng".
Mãnh hổ cắn lấy cổ, rồi kéo bóng đen chạy đi phía sau.
Tiếng kêu thê thương của bóng đen đã kinh động tới thôn xóm yên tĩnh.
Vương thẩm nghe tiếng động từ nhà Diêm nương tử, nhanh chóng cầm dao phay nhìn qua cửa sổ.
Vừa nhìn, sắc mặt của Vương thẩm trở nên tái nhợt.
"Hổ hổ lớn vào thôn rồi!"
Mãnh hổ cứ kéo lê bóng đen kia.
Khi tới gần khu rừng, Lý Nguyên nhìn thấy rõ.
Bóng đen đó rõ ràng là gã lưu manh đã từng thua trong trận vật tay với hắn.
Hắn suy nghĩ một lát rồi hiểu, gã lưu manh này cũng là nhân họa đắc phúc, tay bị thương cho nên trốn tránh được trưng binh.
Và từ lúc trưng binh tới nay đã trôi qua một tháng, xương cổ tay gã lưu manh đã lành.
Gã nhìn thấy huyện binh đã bại, nhiều nha dịch đã chết, huyện úy cũng mất, trật tự hỗn loạn, cho nên gã sinh lòng xấu xa, mưu đồ thừa dịp đêm tối tới nhà hắn để cưỡиɠ ɧϊếp Diêm Ngọc, cũng là để trả thù hắn.
Ban đầu gã lưu manh này không có gan lớn đến như vậy, nhưng giờ đây trị an hỗn loạn như vậy, nên gã mới sinh ra ác ý.
Lý Nguyên qua cơn hoảng sợ, biểu tình trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn gã lưu manh, lúc này gã đã mất ý thức, máu chảy từ động mạch cổ xuống đất như sàn nhà dùng máu lau.
Và thực lực tổng hợp "1~2" trên đầu gã lưu manh cũng dần dần giảm, trở thành "0~1", rồi nhanh chóng biến mất.
Điều này có nghĩa là, gã lưu manh đã chết thật sự.
Mãnh hổ ngoái đầu, siết chặt cổ của gã “ken két”, rồi tiếp tục kéo ra ngoài.
Và cảnh tượng này, bất cứ nhà nào miễn là nghe thấy tiếng kêu đều lập tức khép kín cửa, không ai dám ra ngoài.
Đây là chuyện bình thường.
Trai tráng trong nhà đều bị trưng thu đi rồi, người già và trẻ nhỏ có gì mà dám đối đầu với mãnh hổ?
Đêm nay phường Tiểu Mặc lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh “ken két” của mãnh hổ cắn người ở bên ngoài.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, nhưng không ai dám mở cửa.
Nếu có trẻ nhỏ khóc, người trong nhà sẽ nhanh chóng che miệng, sợ rằng sẽ dẫn mãnh hổ đến.
Ngày hôm sau, hừng đông.
Phường Tiểu Mặc vẫn vô cùng an tĩnh.
Cho đến gần trưa mới vài người cầm đinh ba, gậy gộc trong nhà và nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra ngoài.
Còn ở nhà Lý Nguyên, Diêm nương tử xoa cái trán đang đau, ngồi dậy trên giường.
Cô đầu óc mờ màng, trước đây chưa từng gặp tình huống như vậy, nhìn ra phía ngoài, đã thấy ánh nắng mặt trời đã chiếu vào trong cửa.
Cánh cửa nhà thì mở toang để ánh nắng chiếu vào, đồng thời cũng phơi bày không khí bình tĩnh trong phường.
"Cửa sao lại mở?"
"Ta bị làm sao vậy?"
Diêm nương tử giữ chặt đầu.
Bỗng nhiên, người cô cứng đờ.
Trời đã sáng?
Nguyên ca nhi đâu?
Làm sao cô lại không có chút ký ức nào?
Diêm nương tử bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu, hai tay sờ trên sờ dưới người, sau một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.