Không ai trả lời.
Diêm Ngọc đẩy cửa, cửa khóa chặt.
Cô lùi lại và lao tới đạp cửa.
Nhưng vóc dáng cô nhỏ nhắn, làm sao có thể đạp nổi?
May mắn là Vương thẩm có vóc dáng lớn hơn nhiều, lúc này nàng cũng tức giận, cùng giúp Diêm Ngọc đạp cửa.
Lặp lại vài lần, cửa mở ra.
Diêm Ngọc cầm dao lao vào trong.
Nhìn xung quanh, thấy chăn đang nhấp nhô.
Diêm Ngọc xốc lên, thấy Phượng Nhi đang trốn trong chăn, run rẩy lẩy bẩy.
Diêm Ngọc chỉ dao vào mặt ả, từ từ nói: "Sao ngươi lại hại ta?!"
Phượng Nhi bị sợ, lắp bắp nói: "Không… ta không…"
"Tại sao ngươi lại hại ta?!!" Diêm Ngọc lại tiến gần hơn vài bước.
Phượng sợ đến hét lên: "Không phải ta hại tỷ, là Thập Tứ, là Trương Thập Tứ!"
……
Phượng Nhi vốn không phải là một nữ nhân dũng cảm, cũng không phải là nữ nhân trung trinh.
Khi Hùng ca ra đi thì nàng vẫn còn đợi, nhưng khi tin dữ truyền về thì nàng không còn muốn đợi nữa, từ đó nàng câu dẫn được Trương Thập Tứ - một người có thân thể cường tráng trong thôn.
Sau khi cả hai vui vẻ xong, Trương Thập Tứ hỏi về tình hình của Lý Nguyên. Phượng Nhi nói Lý Nguyên đã mất tích một tháng rồi.
Trương Thập Tứ lại hỏi về tình hình của nương tử của Lý Nguyên.
Phượng Nhi nói nhiều, lỡ miệng, nhắc tới trước đây Diêm Ngọc xinh đẹp cỡ nào, sau đó đột nhiên lại béo và xấu đi, Trương Thập Tứ chỉ cần nghe là đã đoán được có thể là "hóa trang", vì vậy yêu cầu Phượng Nhi giúp gã.
Ban đầu Phượng Nhi không đồng ý, nhưng không thể cưỡng lại sự thuyết phục của Trương Thập Tứ, nên mới đồng ý hạ thuốc mê giúp cho Trương Thập Tứ, rồi vào buổi tối gã tự chạy vào nhà.
Chạng vạng tối sau khi nàng hạ độc xong, nàng đặt Diêm Ngọc lên giường và rồi về nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Tới tối, nàng không thể ngủ.
Mà đến nửa đêm, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng thét ở bên ngoài, nàng vội vàng bò tới cửa sổ nhìn, chỉ thấy một mãnh hổ đang kéo lê một người trên đường chính của phường.
Tiếng thét thảm đó chính là của Trương Thập Tứ.
Tâm trí Phượng Nhi trống rỗng, bên tai chỉ có vo vo ve ve, nàng bị dọa sợ rồi trực tiếp trườn vào trong chăn, đến sáng cũng không dám ra ngoài, tới lúc nhìn thấy Diêm Ngọc cầm dao và xông vào phá cửa.
Lúc này, nàng không thể chịu sức ép từ mọi người, nên đã kể lại sự việc, sau khi kể xong, nàng lại khóc với nước mắt nước mũi dàn giụa: "Diêm tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ, muội vốn không có ý định hại tỷ. Muội chỉ muốn dựa vào một nam nhân, muội chỉ muốn dựa vào một nam nhân thôi."
Diêm Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Báo quan đi."
"Diêm tỷ tỷ, Diêm tỷ tỷ, muội không có ý định hại tỷ, muội không muốn vậy đâu…" Phượng Nhi gào khóc.
Diêm Ngọc không bị ảnh hưởng, hỏi: "Ngươi có từng nghĩ, nếu Trương Thập Tứ làm bẩn ta, ta sẽ như thế nào chưa?"
Phượng Nhi lập tức im lặng.
……
Phường Tiểu Mặc ầm ầm ĩ ĩ suốt nửa ngày, có lẽ là do sợ hổ sẽ trở lại thôn, khi màn đêm vừa mới buông xuống, mọi ngươi đều trốn vào trong nhà, đóng cửa sổ kín, khóa chặt cửa lớn.
Những gia đình có trâu bò, gà vịt dê thì đều nhốt gia súc vào trong nhà.
Một số người còn nghi ngờ, trong thôn có gia súc, vậy tại sao hổ lại cắn người?
Sau khi suy nghĩ, kết luận chính là Trương Thập Tứ xui xẻo, đêm còn chạy lung tung nên xui xẻo bị hổ xuống núi thấy.
Hổ không cắn gã, còn cắn ai nữa?
Nửa đêm.
Lý Nguyên lặng lẽ trở về nhà qua cửa sau.
Trong bóng tối, Diêm Ngọc lao thẳng vào lòng hắn.
Lý Nguyên nói: "Hôm nay người rất thúi."
Diêm Ngọc ôm chặt eo hắn, đặt khuôn mặt lên ngực hắn, nói nhẹ nhàng: "Ta không chê chàng thối đâu."
Khi nói xong, cô lột quần của Lý Nguyên.
Sau một hồi náo động.
Diêm Ngọc nằm trong lòng Lý Nguyên, nhẹ nhàng hỏi: "Chàng thật sự đã thuần hóa một lão hổ?"
Lý Nguyên nói: "Ta đã nói với nàng rồi."
Diêm Ngọc nói: "Ta nào ngờ được phu quân của ta lại có bản lĩnh thuần một con hổ, giống như đang nằm mơ vậy."
Đột nhiên, Diêm Ngọc nói: "Nó không cắn chàng chứ?"
Lý Nguyên đáp: "Không cắn."
Diêm Ngọc lo lắng nói: "Chàng nên cẩn thận chút. Loại hổ ăn người này, sao có thể biết được?"
"Đừng lo lắng." Lý Nguyên chuyển chủ đề: "Nói về chuyện của nàng đi.
Hổ cắn tên lưu manh kia thì hẳn là để lại vết máu trong sân, có gây nghi ngờ gì không?"
Diêm Ngọc tường thuật lại mọi chuyện xảy ra.
Lý Nguyên không khỏi ngạc nhiên, cách xử lý này thật đúng đắn.
Bà nương nhà mình cũng thật có tâm tư kín đáo.
"Còn Phượng Nhi thì sao?"
"Ta đã nhờ người lên phường báo quan. Chuyện liên quan đến mãnh hổ, cũng liên quan đến Phượng Nhi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có nha dịch nào đến." Diêm Ngọc thở dài: “Có lẽ phường đã không còn nhiều nha dịch nữa, thời đại này, ai mà biết được."
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Tối nay và ngày mai ta sẽ không quay lại, ta sẽ vào núi tìm đường lần nữa.