Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 39:

Trong cửa hàng, Thẩm Mộng Lam thu hoạch được chiến lợi phẩm bao lớn bao nhỏ. Chu Mục Thâm chủ động thay cô xách đồ, ga-lăng khiến cô nở gan nở ruột. Cao ráo đẹp trai tính tính tốt, trình độ học vấn cao thông minh xuất chúng, nhìn thế nào cũng vừa mắt.

Cửa hàng đóng cửa hai người mới đi ra, vừa ra tới lại cảm thấy có gì không đúng. Tiếng xe cứu thương vang vọng khắp nơi, nhân viên cảnh sát tụ tập ngày càng nhiều, còn có cả người mang băng ca chạy qua.

“Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?” Thẩm Mộng Lam ngơ ngác.

“Bên kia vừa mới xảy ra chuyện giẫm đạp…”

“Nghe nói có mấy người chết… Thật đáng sợ…”

“Có người rải tiền khắp nơi, khiến đám đông bạo động…”

“Đây là trái với nhân cách xã hội… Đầu sỏ gây chuyện cũng đã bị bắt…”

Người đi ngang qua vừa run như cầy sấy vừa bàn tán cảnh nguy hiểm xảy ra lúc nãy.

Chu Mục Thâm vội vàng để đồ xuống, lấy điện thoại di động ra, “Tôi liên lạc với Hoài Niệm, cô gọi Thẩm Hạo Bác đi.”

Thẩm Mộng Lam không dám trễ nải, lập tức lấy điện thoại trong túi xách ra.

Cô nhanh chóng liên lạc được với Thẩm Hạo Bác. Chu Mục Thâm gọi mãi cho Hoài Niệm mà không ai nhận điện thoại.

Sau khi biết được Thẩm Hạo Bác và Hoài Niệm tách ra, anh càng trở nên nôn nóng.

Thẩm Hạo Bác chạy tới tụ họp với bọn họ, Chu Mục Thâm hỏi tới: “Không phải Hoài Niệm đi chung với cậu sao? Tại sao các người lại chia ra?”

“Trước đó chúng tôi đi chung với nhau, sau đó em gặp được bạn học, Hoài Niệm nói dẫn cậu nhóc đi nhà vệ sinh… Sau đó em muốn liên lạc với bọn họ, bên kia lại xảy ra sự cố, nên liên lạc không được…” Thẩm Hạo Bác giải thích, vẻ mặt đầy lo âu bất an.

“Con mẹ cậu không bảo vệ đàn bà trẻ em, cậu làm được cái quái gì!” Chu Mục Thâm tức giận túm áo Thẩm Hạo Bác, bộ dạng muốn đánh người.

“Đừng nóng nảy, tôi liên lạc với Hoài Niệm đã.” Thẩm Mộng Lam trấn an, gọi điện thoại cho Hoài Niệm lần nữa.

Trên xe cứu thương, xách tay của Hoài Niệm bị bỏ sang một góc. Chuông điện thoại vang lên thì Tịch Tử Việt phóng tới nhìn. Nhìn thấy tên hiển thị là Chu Mục Thâm, anh không nhận máy.

Điện thoại liên tục vang lên mấy lần anh đều không nhận. Tịch Tư Viễn vừa thút thít vừa nói, “Điện thoại reo…”

“Người không quan trọng.” Anh bỏ điện thoại sang một bên, ôm con trai đặt lên đùi, gạt đi nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tịch Tư Viễn vùi người trong lòng ba mình, vừa nức nở nghẹn ngào vừa nói, “Ba không có ở đây… hu hu hu… Không ai bảo vệ mẹ… Ba không xuất ngoại, cùng nhau đi chơi với hai mẹ con con… Mẹ đã không bị thương rồi…”

Tịch Tử Việt nhìn Hoài Niệm nằm hôn mê, trong lòng co rút đau đớn. Anh xoa đầu con trai, giọng nói khàn khàn: “Là lỗi của ba, ba không bảo vệ tốt cho con và mẹ.”

Điểu Tịch Tử Việt cảm thấy may mắn nhất chính là, hôm nay anh quay trở lại.

Nếu không, hậu quả đáng sợ kia… Anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Một lát sau, điện thoại di động của Hoài Niệm lại vang lên. Lần này tên hiển thị là Lam Lam.

Tịch Tử Việt không muốn người bạn thân nhất của cô lo lắng vì cô, cho nên nhận điện thoại.

Điện thoại tiếp thông, Thẩm Mộng Lam kích động, giọng nói run run, “Niệm Niệm… Cậu đang ở đâu… có khỏe không… Hai người có sao không…”

Tịch Tử Việt trả lời: “Cô ấy bị thương, đang trên đường tới bệnh viện.”

“Bị thương? Nghiêm trọng cỡ nào? Tình trạng ra sao rồi? Anh… anh là ai? Bác sĩ? Người tình nguyện?”

“Tôi là Tịch Tử Việt.” Trả lời ngắn gọn xong, anh cúp điện thoại.

Thẩm Mộng Lam nghe được tiếng đô đô vang lên từ đường dây bên kia, mấy giây sau mới lấy lại được tinh thần. Chu Mục Thâm vội vàng hỏi: “Sao rồi? Có phải Hoài Niệm bị thương không? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Nó bị thương.” Trước khi Chu Mục Thâm sắp nổ tung, cô vội vàng nói tiếp: “Chỉ là nó đang ở chung với Tịch Tử Việt, hiện giờ đang trên đường đi tới bệnh viện. Có Tịch Tử Việt bên cạnh, chúng ta có thể yên tâm.”

Thật lòng mà nói, mới vừa nghe được cái tên Tịch Tử Việt này, cô cảm thấy không thể nào tin nổi, giống như đang nói nhảm mà thôi. Trước đó còn nói đang ở nước ngoài, tại sao lại xuất hiện ở đây. Nhưng mà kinh ngạc qua đi, cô lại cảm thấy an tâm. Không có người nào có thể so sánh với Tịch Tử Việt về phương diện khả năng chăm sóc chu toàn cho một người.

Sắc mặt Chu Mục Thâm biến đổi liên tục, thở dài một hơi, không nói thêm tiếng nào.

Thẩm Hạo Bác hối tiếc không thôi. Cậu ta chịu nhiều đau khổ bày tỏ lâu như vậy, để rồi tại thời điểm quan trọng tối hôm nay lại bị đứt dây! Nếu như cậu ta ở lại bên cạnh bọn họ thì còn có thể chăm sóc lẫn nhau, kết quả lại khiến cho bọn họ rời nhau, lâm vào nguy hiểm. Cậu lo lắng cho sự an toàn của hai người này, càng nghĩ càng tự trách, muốn đấm cho mình vài cú.

Thẩm Mộng Lam đánh tan bầu không khí im lặng, “Chúng ta về trước thôi, đợi Tịch Tử Việt dàn xếp ổn thỏa bên kia, chúng ta hỏi thăm rõ ràng chỗ ở rồi mới đi thăm Niệm Niệm.”

Mấy người quay lại con đường dành riêng cho người đi bộ, không ai nói với ai câu nào, dường như ai cũng có tâm sự của mình.



Bên trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Hoài Niệm nằm trên giường, xương gãy trên người cũng như những chỗ bị thương đều được xử lý cẩn thận. Bác sĩ nói may đã cứu kịp thời, phổi bị giập không nặng, dấu hiệu sinh tồn ổn định.

Tịch Tư Viễn đi theo sau lưng nữ bác sĩ, vừa khóc vừa hỏi: “Mẹ cháu bị đau lắm phải không ạ…?”

Bác sĩ vuốt đầu Tịch Tư Viễn, nói: “Mẹ cháu rất kiên cường, bé ngoan cũng phải kiên cường nha.”

Tịch Tư Viễn vẫn khóc mãi, khóc tới nổi cổ họng khàn đi. Bác sĩ nói đây là đau khổ dẫn đến tổn thương tâm lý, Tịch Tử Việt lại an bài nhân viên bệnh viện chữa trị cho cả Tịch Tư Viễn, khai thông tâm lý.

Sau nửa đêm, Tịch Tử Việt ngồi trên mép giường, nhìn Hoài Niệm đang ngủ say.

Anh khẽ khàng cầm tay cô lên, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay của cô.

Một năm, vừa đúng một năm. Còn có bao nhiêu năm tháng phung phí nữa đây?

Từ nay về sau, cho dù cô thương anh, oán trách anh, hận thù anh, anh nhất định phải giữ cô lại bên người.

Ngày đầu tiên của năm mới, mặt trời sáng rực, ngày Đông nắng ấm.

Hoài Niệm tỉnh dậy từ trong giấc ngủ sâu lắng, đang định ngồi dậy thì y tá đã ngăn cô lại. Cô lấy lại tinh thần rồi mới phát hiện cánh tay của mình bị bó thạch cao, trên bụng cũng bị quấn băng.

Y tá cẩn thận đỡ cô dậy, tựa nửa người vào nệm đầu giường, dặn dò cô phải chú ý công việc.

Hoài Niệm đảo mắt nhìn quanh, xác định mình đang ở bệnh viện. Trí nhớ của cô trở lại tình cảnh ngày hôm qua, cô và cậu nhóc bị kẹt trong đám người giẫm đạp, sau đó cô được cứu…

Bên ngoài phòng bệnh.

Sau khi hỏi thăm Hoài Niệm ở bệnh viện tư nhân nào, Thẩm Mộng Lam mua bánh ngọt trái cây, cùng Thẩm Hạo Bác vội vàng chạy tới. Trước khi đi, cô có báo cho Chu Mục Thâm một tiếng, nhưng sau khi nghe được có Tịch Tử Việt ở đó, Chu Mục Thâm từ bỏ ý định tới thăm.

Cách phòng bệnh không bao xa, Thẩm Hạo Bác trở nên khẩn trương.

“Em sắp được gặp Tịch Tử Việt sao…”

“Chị, ngài ấy có trách em làm việc bất cẩn, không bao giờ mướn em không…”

“Suy nghĩ nhiều! Anh ta hoàn toàn không biết em!”

Hai chị em đến bên ngoài phòng bệnh, bị mấy người hộ vệ cao lớn ngăn lại. Nhướn mắt lên nhìn, Tịch Tử Việt mặc nguyên bộ âu phục màu đen và áo khoác ngoài, người dựa ra ghế salon, mắt nhắm lại như đang ngủ say. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa Đông hắt vào, nhưng không vì thế mà mang lại chút ấm áp nào trên khuôn mặt kiên nghị căng thẳng.

Nhìn thấy con người của Tịch Tử Việt, cả hai chị em đều khẩn trương. Cho dù trong lúc nghỉ ngơi, anh ta cũng mang theo một luồng khí thế lẫm liệt.

Thẩm Hạo Bác chột dạ, không dám mở miệng nói chuyện. Thẩm Mộng Lam đứng bên cạnh cửa, vào không được mà lui cũng không xong.

Bên trong phòng, Tịch Tử Việt ngủ không sâu, mở mắt ra, tròng mắt sâu đen khôi phục ánh sáng trong nháy mắt. Anh nhìn người ngoài cửa sổ, ra dấu cho hộ vệ bảo họ vào.

Hai chị em thấp thỏm đi vào tới bên cạnh Tịch Tử Việt, một mực cung kính cúi người chào, “Giám đốc Tịch.”

Ánh mắt của Tịch Tử Việt rơi trên người Thẩm Hạo Bác, ý tứ không rõ ràng.

Thẩm Mộng Lam có chút khẩn trương, nói: “… Đây là em trai của tôi… Thẩm Hạo Bác…”

“Giám… Giám đốc Tịch, chào ngài… Tôi tên là Thẩm Hạo Bác… Sinh viên năm thứ 3 đại học S khoa công nghệ phần mềm… Thật hân hạnh được gặp ngài…” Thẩm Hạo Bác khẩn trương đến nổi đầu lưỡi thắt lại, không biết mình đang nói gì nữa.

Tịch Tử Việt vuốt cằm, vẻ mặt khiến người khác cảm thấy bất an biến mất. Anh nhìn về phía cửa phòng bên kia, “Cô ấy đang nghỉ ngơi, đợi cô ấy tỉnh lại thì hai người có thể vào.”

Đúng lúc này, y tá đi ra từ bên trong phòng bệnh, “Giám đốc Tịch, bệnh nhân đã tỉnh.”

Tịch Tử Việt thản nhiên vuốt cằm, nói với Thẩm Mộng Lam: “Có thể vào được rồi.”

Thẩm Mộng Lam cầm đồ lên, đi vào phòng bệnh với Thẩm Hạo Bác.

Hoài Niệm đang dựa trên đầu giường, nhìn thấy Thẩm Mộng Lam và Thẩm Hạo Bác đi vào thì vội vàng hỏi: “Tối hôm qua mấy người không sao chứ?”

“Yên tâm, tụi mình đều không sao…” Thẩm Mộng Lam nhìn thấy Hoài Niệm bị bó thạch cao khắp nơi, trong lòng chua xót, nước mắt ứa ra.

“Chị Niệm, thật xin lỗi… Đều là em không tốt… Lúc ấy em không nên tách ra với chị… Nếu có em đi theo, chị sẽ không bị thương…” Thẩm Hạo Bác đi tới trước giường sám hối, âm thanh tắc nghẹn.

“Cũng may là em không có ở đó. Dưới tình huống lúc đó, vô duyên vô cớ em ở chung một chỗ cuốn vào tai nạn.” Hoài Niệm an ủi, “Chị đã không sao, em đừng tự trách, chuyện này không liên quan tới em.”

“Tư Viễn ra sao rồi? Cậu nhóc kia không sao chứ?” Thẩm Mộng Lam hỏi.

Hoài Niệm nhớ lại tối hôm qua, trước khi hôn mê, cô vẫn còn nhìn thấy Tịch Tư Viễn an toàn, nhưng cô vẫn không yên lòng.

“Mình tỉnh lại đã không thấy nó, nó có bên ngoài không? Lúc hai người tới đây có thấy nó hay người của Đông Diệu không?”

Thẩm Mộng Lam thấp giọng, vẻ mặt vừa kính vừa sợ, thì thầm, “Tịch Tử Việt ở bên ngoài, không thấy Tư Viễn.”

Hoài Niệm giật mình. Tịch Tử Việt… Chẳng lẽ tối hôm qua là anh đã chạy tới kịp thời cứu cô sao…

“Lam Lam, cậu đi hỏi anh ta dùm mình, hiện giờ Tư Viễn ở đâu, nó có xảy ra chuyện gì không?”

“Ừ…” Trong lòng Thẩm Mộng Lam gào thét không muốn đi. Cô rất sợ đối diện với Tịch Tử Việt. Cảm giác áp bức bẩm sinh của ông thần kia khiến người ta khẩn trương, không biết phải làm như thế nào. Nhưng chị em tốt đang nằm trên giường không thể động đậy, cô không nỡ nhăn nhó cự tuyệt.

Thẩm Mộng Lam ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên Tịch Tử Việt vẫn còn ngồi bên ngoài.

Cô đi tới bên cạnh Tịch Tử Việt, hay tay bóp chặt nhau, vặn không tự nhiên, giống như học sinh cấp một bị giáo huấn năn nỉ thầy giáo: “Giám đốc Tịch, Niệm Niệm nhờ tôi hỏi ngài, Tư Viễn ở đâu ạ.”

“Nó rất khỏe, đang nghỉ ngơi. Chờ nó tỉnh lại sẽ tới ngay.” Tịch Tử Việt nói.

Nhận được câu trả lời, Thẩm Mộng Lam lập tức trở về phòng bệnh, truyền đạt lại cho Hoài Niệm. Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Tịch Tử Việt ở bên ngoài, từ đầu tới cuối Thẩm Mộng Lam như ngồi trên đống lửa, ở chơi với Hoài Niệm một lúc rồi chủ động nói tạm biệt, “Nếu không có chuyện nữa thì mình đi trước, cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mình lại tới nữa được không?”

“Ừ, khoảng thời gian này mình có lòng mà không đủ sức. Chuyện của công ty phải nhờ vào cậu.”

“Cứ để mình lo, cậu chỉ cần tự chăm sóc mình, dưỡng thương thật tốt.”

Trước khi bỏ đi, Thẩm Mộng Lam tự tay dọn ra trái cây thập cẩm, để gần cánh tay trái vẫn còn hoạt động bình thường của cô.

Sau khi hai chị em rời khỏi, bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh.

Hoài Niệm dựa trên giường, không muốn ăn uống gì cả, trong lòng không vui.

Anh ta đang làm gì? Người thì ở bên ngoài, tại sao không vào?

Cô bị thương thành như vậy, không có lấy một lời hỏi thăm, có ai theo đuổi người ta kiểu này đâu chứ?