Lúc Tịch Tư Viễn nghe điện thoại thì Chu Mục Thâm đang ôm cậu bé. Mặc dù anh không nghe rõ bên kia đang nói chuyện gì, nhưng anh biết chắc cậu nhóc đang nói chuyện với ba mình. Nghĩ tới người đàn ông một tay tóm lấy trời xanh kia, trong lòng anh rất khó chịu.
Vì nguyên nhân gì mà anh phải ôm con cho anh ta?!
Chu Mục Thâm nói với Thẩm Hạo Bác: “Tới phiên cậu, tôi đi mua nước uống.”
Thẩm Hạo Bác rất sẳn lòng, vội vàng nhận lấy Tịch Tư Viễn.
Tịch Tư Viễn bĩu môi, nói với Hoài Niệm đang đi phía sau: “Mẹ, chú Chu thật sự yếu đuối nha, ôm con một hồi thì phải đổi người ôm. Nhất định chú ấy không ôm nổi mẹ đâu!”
Đang muốn đi tới ‘Tiên Quả Nhạc’ ven đường để mua thức uống, Chu Mục Thâm nghe vậy khựng người lại, cứng đờ.
Chung quanh nhiều tiếng người hỗn tạp, Tịch Tư Viễn nói chuyện lại lớn, giọng nói lanh lảnh trong trẻo vang dội khiến người đi bộ trước sau phải trái không nhịn được mà nhìn qua. Nói xong, cậu vẫn không quên khen ba mình một câu, “Ba con cường tráng hơn chú ấy nhiều!”
Hoài Niệm không thể phản bác, mặt đỏ lên.
Cô không biết Chu Mục Thâm như thế nào, chỉ biết bàn tay của người đàn ông kia như kìm sắt, cơ thể giống như tường đồng vách sắt bị thiêu đốt, nóng bỏng. Khi anh ta mạnh mẽ giam cầm áp chế cô thì cô dùng hết tất cả sức lực cũng không thể nào trốn thoát.
Thẩm Mộng Lam thật sự đau lòng cho Chu Mục Thâm, nói giúp cho anh, “Chú Thâm chỉ muốn đi mua nước uống cho chúng ta mà thôi.”
Tịch Tư Viễn không nhận thua, “Ba cháu ôm cháu vẫn có thể đi mua nước uống!”
Thẩm Hạo Bác ra dáng đáng yêu hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy. Tịch lão đại là cừ khôi nhất!”
“...” Thẩm Mộng Lam liếc cặp mắt sắc như dao về phía Thẩm Hạo Bác, ám chỉ cậu nịnh bợ đến phát rồ, hoàn toàn không có mắt.
Chu Mục Thâm không muốn bị trẻ con tàn phá tinh thần nữa, bước nhanh tới tiệm hoa quả mua đồ. Thẩm Mộng Lam theo sau anh cầm đồ.
Cô sợ anh không vui, cười nói: “Trong mắt đứa trẻ nào, ba của nó cũng là người lợi hại nhất trên thế giới.”
Chu Mục Thâm cười cười, nói rất đúng trọng tâm, nhưng lại trái với lòng: “Quả thật Tịch Tử Việt rất tuyệt vời. Nếu phải so sánh với anh ta, tôi chỉ là tự ngược mình thôi.”
“Làm gì có! Cậu là thiếu niên anh tuấn tài ba!” Thẩm Mộng Lam kiên quyết phản bác, “Đâu phải ai cũng oanh oanh liệt liệt lập nên sự nghiệp lớn đâu! Tôi cảm thấy cậu cũng đáng được ca tụng lắm mà! Hơn nữa, năm nay Tịch Tử Việt đã 36 tuổi rồi, cậu chỉ mới 26, trẻ hơn anh ta 10 tuổi lận. Cậu còn có cả một tương lai rộng mở phía trước.”
Đàn ông nào lại không thích phụ nữ ngon ngọt thổi phồng mình, Chu Mục Thâm cười cười, ánh mắt chứa đựng niềm vui. Nhưng anh vẫn khôn khéo nói: “Sự thành tựu của Tịch Tử Việt không phải chỉ dùng thời gian để tạo nên. Gan dạ sáng suốt, mưu lược, thời cơ, thậm chí thay đổi thời đại, bất cứ thứ nào cũng không thể thiếu.”
“Ừ, anh ta rất lợi hại.” Thẩm Mộng Lam phụ họa theo Chu Mục Thâm. Dĩ nhiên, đây cũng là lời thật trong lòng của cô. Bởi vì em trai Thẩm Hạo Bác tôn sùng Đông Diệu, lâu ngày thâm nhập, coi như cô cũng hiểu không ít về con đường mưa gió huy hoàng của Đông Diệu. Kể từ lúc nhìn thấy Tịch Tử Việt trong video đến nay, anh ta luôn đứng hàng số 1 trên bảng xếp hạng nam thần của cô.
Chu Mục Thâm tự giễu, “Thiếu chút nữa đã vào làm ở Đông Diệu, cũng may là không đi…”
Hai người vừa trò chuyện vừa đứng xếp hàng chờ. Đến lúc tới phiên bọn họ gọi thức uống, Thẩm Mộng Lam muốn trả tiền thì bị Chu Mục Thâm cự tuyệt, “Có đàn ông nào lại dùng tiền của đàn bà chứ.”
Mặc dù chỉ là 100 đồng, hơn nữa còn là mua cho tất cả mọi người, nhưng trong lòng Thẩm Mộng Lam tràn đầy ngọt ngào.
Nháy mắt đã hơn mười giờ tối.
Hoài Niệm phải thương lượng với Tịch Tư Viễn vẫn còn hăng hái bừng bừng, “Cưng ngoan, khuya lắm rồi nhé, về nhà ngủ nghen?”
“Con không muốn!” Tịch Tư Viễn không chịu, ôm cổ mẹ làm nũng, “Mẹ, chúng ta chơi một lát nữa đi, chỉ một chút thôi…”
Đương nhiên Hoài Niệm không biết, tới giờ ngủ rồi mà cậu bé vẫn phấn chấn như vậy là chỉ vì một nguyên nhân mà thôi, muốn được gặp ba. Nhưng cô lại không đành lòng nhìn cậu bé mất hứng trong ngày lễ vui vẻ như thế này. Cậu bé muốn chơi, cô sẽ đi theo.
Thẩm Mộng Lam muốn ở chung một mình với Chu Mục Thâm, tìm cớ, “Tôi muốn đi mua đồ thể thao, thừa dịp cửa hàng còn chưa đóng cửa, cậu đi xem đồ với tôi, cho tôi ý kiến được không?”
Chu Mục Thâm không thể nào từ chối, đành phải đi theo cô nàng.
Thẩm Hạo Bác nịnh nọt bám không rời, nhất định đi theo Tịch Tư Viễn.
Bên kia, Tịch Tử Việt ngồi trong xe, định vị điện thoại di động hiển thị Hoài Niệm đang ở trung tâm Hoài Giang Lộ. Xe đến gần đường dành riêng cho người đi bộ thì dừng lại.
Tịch Tử Việt xuống xe, theo vị trí điện thoại hướng dẫn đi tìm Hoài Niệm. Tâm trạng khẩn cấp ao ước muốn gặp người khiến bước chân anh không ngừng tăng nhanh. Trợ lý không có cặp chân dài như anh nên phải lúp xúp chạy theo mới đuổi kịp.
“Mẹ, con muốn đi tiểu.” Tịch Tư Viễn kéo tay Hoài Niệm.
Thẩm Hạo Bác gặp được bạn học, đang trò chuyện. Hoài Niệm không muốn làm phiền tới cậu ta, để lại mấy câu rồi dẫn Tịch Tư Viễn đi về phía tiệm KFC bên kia.
Muốn đi tới tiệm KFC thì phải bia kỷ niệm kiến trúc giữa trung tâm thương mại. Càng đến gần trung tâm thì người càng nhiều, nhiều tới nổi dùng câu vai đυ.ng vai để miêu tả cũng không hề có chút khoa trương. Hoài Niệm sợ Tịch Tư Viễn bị người ta va chạm, nên ôm cậu bé vào lòng.
Đột nhiên đám người rối loạn.
Trong không trung có từng loạt từng loạt tờ 100 đồng rơi vãi xuống.
Có người gào lên, “Rải tiền!” “Thổ hào rải tiền!” “Giành bao lì xì…” Quần chúng sôi trào, nếu không phải nhảy lên giựt tiền, thì cũng là khom lưng nhặt tiền trên mặt đất. Lượng người ở đây thật lớn, mọi người anh đẩy tôi đứng, có người vô ý ngã nhào, nhưng những người khác đều không thấy cũng như không quan tâm, giẫm đạp lên nhau.
Đám người tụ tập thành đợt giống như kiến hôi, giẫm đạp chen chúc lan tràn, người ngã xuống giẫy giụa, càng ngày càng nhiều người ngã xuống…
Hoài Niệm theo đám người ngã trái ngã phải, ôm chặt Tịch Tư Viễn vào lòng bảo vệ.
Lúc Tịch Tử Việt đến gần chỗ đó thì con đường phía trước đã bị cảnh sát phong tỏa. Đám người rối rít từ bên trong tuôn ra, chỉ có thể ra, không thể vào.
“Giám đốc Tịch, hình như phía trước xảy ra chuyện gì thì phải?” Trợ lý bên cạnh lo lắng nói.
Nhân viên cảnh sát cầm loa hô lớn khuyên can, “Lui về phía sau! Lui về phía sau! Trước mặt xảy ra sự cố giẫm đạp! Đang sơ tán khẩn cấp mọi người! Không được đi tới!”
Tịch Tử Việt cầm điện thoại lên nhìn, Hoài Niệm đang ở trong đám người phía trước. Mặt anh biến sắc, vội vàng gọi điện thoại.
Điện thoại gọi đi không bao lâu, sĩ quan cảnh sát dẫn đầu đi tới bên cạnh Tịch Tử Việt.
Tịch Tử Việt trầm giọng nói: “Tránh ra, tôi phải đi tới phía trước.”
“Giám đốc Tịch, hiện giờ rất khó khăn, sẽ gặp nguy hiểm… Giám đốc Tịch… Giám đốc Tịch…”
Tịch Tử Việt không đợi anh ta nói dứt lời, đẩy nhân viên cảnh sát cản đường ra, đi về phía đám đông đang tụ hội.
“Giám đốc Tịch___” Nhân viên cảnh sát bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng triệu tập lực lượng cảnh sát mở đường cho Tịch Tử Việt, còn bản thân thì bám gót theo sau. Đêm nay nếu Tịch Tử Việt gặp chuyện không may ở chỗ này, đừng nói tương lai của anh ta màu đen xám xịt, cấp cao của cả thành phố S sẽ đối mặt với một cuộc cải tổ trọng yếu đầy gió tanh mưa máu.
Giữa đám người, như sóng lớn chập chùng mãnh liệt, Hoài Niệm là một cô gái yếu đuối, muốn giữ vững thăng bằng đã là chuyện khó khăn, huống hồ chi trong ngực còn bảo vệ một đứa bé. Cô muốn di chuyển về phía chỗ trống bên cạnh tượng kỷ niệm, nhưng không thể nhấc nổi nửa bước.
“Cưng ngoan, ôm chặt dì nhé…” Một tay cô ôm chặt Tịch Tư Viễn, một tay cố gắng đẩy ra đám người chung quanh mình, muốn chừa cho Tịch Tư Viễn một ít khoảng cách.
Tịch Tư Viễn ôm chặt cổ Hoài Niệm, người chung quanh đông nghìn nghịt, tiếng la hét khóc lóc chói tai, ngột ngạt không thở nổi. Cậu bé bị dọa sợ đến khóc thét lên.
Hoài Niệm nghe Tịch Tư Viễn khóc càng sốt ruột, chỉ sợ cậu bé bị đυ.ng trúng, hai tay càng ra sức đẩy người, một tiếng rắc vang lên, xương bị gãy, mặt cô trắng bệch vì đau.
Cơ thể Hoài Niệm lắc lư, ngã xuống một bên. Nỗi lo sợ đánh tới, cô không để ý đến cơn đau bị gãy xương, bảo vệ Tịch Tư Viễn chặt chẽ. Một giây đó, trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất, bảo vệ đứa nhỏ!
Cô đã mất đi một đứa con, không muốn mất đi một đứa nữa!
Long trời lở đất cũng không đáng sợ bằng đánh mất con trai!
Cô không bao giờ muốn nếm lại mùi vị khổ sở mất mát trước kia!
Đồng tử Hoài Niệm co rút lại, lúc ngã xuống vì bầy người chen lấn, cô lật người lại, bảo vệ bên trên Tịch Tư Viễn. Bên trên không ngừng có người đè ép cô, cô chịu đựng sức nặng gần như sắp nghiền nát xương cốt, tạo ra một khoảng cách cho Tịch Tư Viễn khỏi bị giẫm đạp.
“Mẹ…” Tịch Tư Viễn nằm trên mặt đất, gối đầu lên cánh tay của Hoài Niệm, khóc không ngừng, “Chúng ta sẽ chết mất… Mẹ…”
Hoài Niệm không nói ra lời, mỗi một giây kéo dài như một thế kỷ, mỗi một giây đều khiến cô hoài nghi mình sẽ sụp ngã bất cứ lúc nào, bị đạp chết tại chỗ này với cậu bé. Nhưng cô lại kiên cường sống sót một giây lại một giây.
Cho đến khi tất cả sức nặng đè bên trên cô đột nhiên biến mất.
Cô được người bế lên.
Tịch Tử Việt phá tan dòng người chạy tới, nhìn thấy Hoài Niệm trên mặt đất mà trong lòng giống như muôn vàng kim thép xuyên qua.
Tay anh run rẩy bế cô từ mặt đất lên, ngay cả con trai cũng không để ý tới, xoay mặt cô sang, âm thanh khàn khàn run run, “Niệm Niệm… Niệm Niệm…”
Hoài Niệm thở ra được một hơi thoi thóp, cảm giác ruột gan phèo phổi như bị nghiền nát.
Tịch Tư Viễn được nhân viên cảnh sát đỡ dậy, chạy đến bên người Hoài Niệm khóc lóc: “Mẹ… Mẹ…”
Hoài Niệm đưa cánh tay đau tới mức không còn cảm giác ra, muốn vuốt ve đầu cậu bé, hỏi cậu bé có bị thương ở đâu không, nhưng thấy cậu bé đã không bị sao, ý tưởng kiên trì muốn chống đỡ của cô biến mất, tay buông xuôi không chút sức lực.
Tịch Tử Việt ôm lấy Hoài Niệm, sải bước về phía trước.
Tầm mắt Hoài Niệm mông lung, nhìn thấy đường cong hàm dưới căng chặt của người đàn ông, thần trí như mơ hồ lẫn lộn nhưng lại hết sức kiên định.
Là anh ấy… Nhất định là anh ấy… Anh lại tới cứu cô…
Chỉ cần cô gặp nguy hiểm, anh sẽ xuất hiện…
Anh là thần linh của cô… là sự cứu rỗi của cô…
Trong cảm giác an toàn ấm áp, Hoài Niệm chìm vào hôn mê.
Đoàn người tiến nhanh về phía xe cứu thương đã được an bài ven đường, xe phóng nhanh về hướng bệnh viện.
Trên xe, Tịch Tư Viễn khóc không thở nổi, “Có phải mẹ đã chết không… tại sao mẹ nằm im vậy…”
Tịch Tử Việt còn đau lòng hơn nữa, nhưng anh vẫn phải an ủi con mình, “Mẹ bị thương, đến bệnh viện sẽ khỏe lại. Mẹ sẽ không chết đâu, không sao.”
Tịch Tư Viễn lại càng khóc nhiều hơn, “Mẹ vì phải bảo vệ con… Mẹ cứ ôm con…”
Tịch Tử Việt hít sâu vào một hơi, cổ họng co siết lại, nói: “Bởi vì cô ấy là mẹ của con.”
Dường như cảnh tượng kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh không nhẹ. Nhìn cô bảo vệ con trai như vậy, thậm chí anh hơi giận con trai mình hại cô chịu tội.