Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 37:

Chu Mục Thâm nhìn thấy Tịch Tư Viễn chạy tới, xoay ghế lại, chủ động chào hỏi với cậu bé: “Hi, anh bạn nhỏ, còn nhớ chú không? Lần trước chúng ta đã gặp mặt.”

Trong lòng Tịch Tư Viễn im lìm, mắt trợn trắng, dĩ nhiên người ta nhớ! Chú muốn giành lấy mẹ, là kẻ thù của ba cháu!

Nhưng cậu nhóc lại gật đầu lễ phép trả lời: “Chào chú ạ!”

Chu Mục Thâm lấy ra kẹo cây không biết đã được bạn đồng nghiệp nữ nào đó kín đáo tặng cho anh, mượn hoa hiến Phật đưa cho Tịch Tư Viễn, “Ngoan, chú mời cháu ăn kẹo.”

Tịch Tư Viễn không nhận, lễ phép nói: “Ăn nhiều kẹo sâu răng.”

Chu Mục Thâm lấy lòng không được còn vấp phải trắc trở, lúng ta lúng túng thu về kẹo cây, cười nói: “Thói quen tốt, tiếp tục giữ nha cháu.”

“Chú à, sao chú lại ở đây?” Tịch Tư Viễn hỏi, “Chú hẹn hò với mẹ cháu à?”

“Không phải, chú làm việc ở đây.” Chu Mục Thâm lúng túng, chẳng lẽ Hoài Niệm lại nói cho đứa bé này nghe lúc trước bọn họ hẹn hò?

“Khi đó không phải là hẹn hò, chú và mẹ cháu… Không phải, cô ấy không phải là mẹ cháu. Cậu bé, cháu và dì Niệm Niệm quan hệ như thế nào?”

“Không phải là dì! Là mẹ cháu!” Tịch Tư Viễn lớn tiếng phản ứng một cách bất ngờ.

Chu Mục Thâm ngớ người ra, rốt cuộc đây là chuyện gì? Rõ ràng Hoài Niệm không có con, mà nhìn cậu bé này thì lại không giống như nói chuyện lung tung.

Tịch Tư Viễn nghiêm túc: “Chú à, chú không thể hẹn hò với mẹ cháu đâu, nếu không chú sẽ gặp nhiều xui xẻo lắm đó.”

Chu Mục Thâm kinh ngạc, đời này của mình lại nhận được sự uy hϊếp từ một đứa bé!

Nhất là một đứa bé mặt mũi nghiêm túc, có khí thế không thua gì một người trưởng thành!

Ngạc nhiên qua đi, Chu Mục Thâm bật cười, hỏi: “Vậy thì cháu nói chú nghe thử xem, chú sẽ bị xui xẻo như thế nào?”

“Ba cháu sẽ dạy dỗ chú!”

“Ba cháu là ai?”

“Ba cháu là người lợi hại nhất, cường tráng nhất trên thế giới này!”

Chu Mục Thâm càng cười nhiều hơn, “Cường tráng nhất? Có cup E giống như siêu nhân không?”

“Cup E là cái gì? Ba cháu lợi hại giống như siêu nhân vậy! Ba cháu là Tịch Tử Việt đó!”

Ba chữ Tịch Tử Việt này khiến nụ cười trên mặt Chu Mục Thâm biến mất. Đó là người đã cho anh một cước lần trước.

Tịch Tư Viễn nhìn thấy một cái điện thoại di động để trên bàn, cầm lên nhìn, quả nhiên mặt bên kia có logo của Đông Diệu, lập tức nói: “Điện thoại di động của chú là ba cháu làm!”

Chu Mục Thâʍ ɦộc máu, anh thề, chiều nay nhất định phải mua điện thoại mới.

Anh là người tiêu dùng trung thành của Đông Diệu. Năm đó anh không theo phong trào dùng sản phẩm nước ngoài, nhìn trúng Đông Diệu khiêm tốn thiết thực. Ai ngờ mấy năm nay, nhãn hiệu nội địa này lại quật khởi thị trường mạnh mẽ, hiện tại đã trở thành phòng chơi phổ biến khắp nơi.

Cậu nhóc dùng ánh mắt xoi mói quan sát Chu Mục Thâm, đắc ý nói: “Chú không cao bằng ba cháu, không đẹp trai bằng ba cháu, không lợi hại như ba cháu! Mẹ sẽ không thích chú đâu!”

Đột nhiên Chu Mục Thâm cảm thấy hai cha con người này thật đáng ghét. Nhưng anh lại không thể nổi giận với một đứa bé, duy trì phong độ của người trưởng thành, nói như giỡn chơi: “Lợi hại vậy à? Vậy cháu gọi ba cháu tới đi, để chúng tôi đánh thử một trận.”

Vừa đúng lúc, anh thật muốn đòi lại sự uất ức lần trước. Nhìn vậy thôi chứ anh chính là một người rất cố chấp.

“Chu Mục Thâm.” Giọng nói nghiêm túc của Hoài Niệm từ phía sau vang lên.

Giống như phản xạ có điều kiện, Chu Mục Thâm ngồi ngay ngắn lại, trong lòng thầm kêu thôi rồi, do dự một hồi mới quay lại nhìn về phía sau.

Vẻ mặt Hoài Niệm không vui, tiến lên phía trước cầm tay Tịch Tư Viễn, nhíu mày nói: “Không nên nói chuyện lung tung như thế với trẻ con.”

Rõ ràng là cậu nhóc này gây sự với anh trước mà… Nhưng bao giờ người lớn cũng đuối lý khi tranh cãi với trẻ con. Chu Mục Thâm biết mình không nên nói câu vừa rồi, ngượng ngùng cười nói: “Tôi chỉ trêu chọc nó thôi.”

Hoài Niệm không để ý đến cậu ta, ngồi xổm xuống nói với Tịch Tư Viễn: “Chú chỉ đùa giỡn với cháu thôi, cháu đừng nên tưởng thật, đánh nhau là không đúng.”

Tịch Tư Viễn ngẩng đầu nhìn Chu Mục Thâm, hừ hừ, nói có hơi khoe khoang: “Con biết chú không dám mà. Chú muốn đánh lộn với ba hả, ba sẽ đánh cho chú gào khóc luôn ấy.”

Chu Mục Thâm: “…!!!”

Bỏ đi, anh không thèm so đo với một đứa trẻ ra vẻ ta đây.

Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn lên, Chu Mục Thâm không nhịn được hỏi, “Tại sao nó lại gọi cô là mẹ?”

“Làm việc chăm chỉ đi, không nên nhiều chuyện như vậy.” Hoài Niệm nói một cách thản nhiên, ôm Tịch Tư Viễn bỏ đi.

Tịch Tư Viễn nằm trên vai Hoài Niệm, làm mặt quỷ với Chu Mục Thâm.

Chu Mục Thâm không quan tâm tới sự đắc ý của cậu nhóc này, anh thật ủ rũ, thật sự rất mất tinh thần.

Cô chịu cho con trai của Tịch Tử Viễn gọi cô là mẹ, vậy không khác gì chấp nhận mối quan hệ kia với Tịch Tử Việt…

Hoài Niệm mang Tịch Tư Viễn rời khỏi công ty. Lúc hai người ăn trưa thì Tịch Tư Viễn nói: “Mẹ, mẹ không nên thích cái chú đó. Chú ấy không tốt bằng ba đâu.”

Hoài Niệm dở khóc dở cười, “Ba cháu tốt ở chỗ nào?”

“Ba rất cao, rất đẹp trai, rất có tiền, rất thích mẹ!”

Đũa trong tay Hoài Niệm buông lõng, ngó sen gắp lên lại rớt xuống tô súp. Cô gắp ngó sen lên một lần nữa, bỏ vào chén của Tịch Tư Viễn, vẻ mặt không được tự nhiên: “Cưng ngoan không nên ăn nói lung tung. Ba cháu không thích dì, dì cũng không thích ông ấy.”

“Ba thích mẹ mà!” Tịch Tư Viễn cường điều, nói năng hùng hồn, “Màn hình bảo vệ trên điện thoại di động của ba là hình của mẹ, màn hình máy vi tính bàn cũng là hình của mẹ!”

Hoài Niệm sợ run lên, không biết đáp trả như thế nào, mặt mày nóng bừng lên.

Làm gì Tịch Tử Việt lại làm ra những chuyện như vậy… Đây là những chuyện thân mật của giới trẻ lúc yêu đương cuồng nhiệt mới làm mà thôi…

Anh ta tuổi đời chồng chất, còn là một Tổng Giám đốc đường đường chính chính…

“Ba nói như vậy mới có thể nhìn thấy mẹ mỗi ngày!”

Hoài Niệm lại càng đỏ mặt hơn, không biết phải làm sao, cúi đầu, xoắn xoắn sợi tóc, giống như người kia đang ngồi đối diện, toàn thân bị vây hãm trong khẩn trương và ngượng ngùng.

Tịch Tư Viễn tràn đầy mong đợi, nói: “Mẹ, con thích mẹ, ba thích mẹ, mẹ kết hôn với ba được không?”

Kết hôn… Kết hôn với anh ta? Nhịp tim Hoài Niệm đột nhiên tăng nhanh, làm sao có thể! Đây là chuyện hoang đường! Làm sao anh ta có thể cưới cô! Cô cũng không thể gả cho anh ta! Ý tưởng này vừa mới nảy sinh trong đầu thì bị Hoài Niệm nhanh chóng đè bẹp. Cô có chút bối rối, nói một cách qua loa với Tịch Tư Viễn, “Dì với ba cháu không thể nào. Kết hôn không phải là chuyện đơn giản như vậy.”

Tịch Tư Viễn mất mát, cúi đầu, vẻ mặt buồn buồn, “Lúc nào người lớn các người cũng nói không đơn giản này, không đơn giản nọ. Rõ ràng là chuyện rất đơn giản… Cháu đã hỏi qua, kết hôn chính là tới cục dân chính, lĩnh giấy hồng hồng gì đó.”

“Cục cưng, thật sự không đơn giản như vậy. Chờ sau này cháu trưởng thành thì sẽ hiểu thôi.”

Tịch Tư Viễn cong môi lên: “Vậy mẹ nói cho con nghe chỗ nào không đơn giản. Hiện giờ con rất bối rối!”

Hoài Niệm không thể nào đi sâu vào thảo luận và nghiên cứu vấn đề tình cảm và hôn nhân với một đứa bé, chỉ có thể qua quít rồi đổi chủ đề, “Là dì nói sai, cục cưng thông minh nhất, cái gì cũng hiểu. Chiều nay cục cưng muốn đi chơi ở đâu, công viên Đại Dương hay là sân chơi?”

Vừa nhắc tới chơi, Tịch Tư Viễn liền tươi tỉnh hẳn lên, trong nháy mắt, ném bỏ tất cả sự buồn bực mới đây vào thùng rác, thảo luận hành trình cho chiều nay với Hoài Niệm.

Thời gian chơi đùa trôi qua thật nhanh, trời bắt đầu đổi sắc thì Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn đang buồn ngủ lên xe. Vừa muốn đặt cậu bé xuống thì cậu nhóc lại ôm lấy cổ cô thật chặt, “Mẹ… Đừng đi…”

Hoài Niệm đau xót trong lòng, ôm chặt Tịch Tư Viễn vào ngực.



Hoài Niệm mang Tịch Tư Viễn sang nhà thuê của Thẩm Mộng Lam. Khung chung cư này cách công ty rất gần, xem như là chỗ ở của mấy bà chủ, mỗi người đều có một phòng đơn, tiền mướn là qua sổ sách của công ty. Kể từ khi Viên Nhã Văn náo loạn với các cô thì đã trống đi một phòng, em trai của Thẩm Mộng Lam, Thẩm Hạo Bác liền dọn vào.

Hoài Niệm mang Tịch Tư Viễn đến đây là vì không muốn ba mẹ mình không vui nghe cậu nhóc này liên tục gọi mình là mẹ. Lúc cô tới thì mới phát hiện, hôm nay ở đây náo nhiệt một cách bất thường, có Thẩm Hạo Bác, còn có cả Chu Mục Thâm.

Hai người kia mỗi người đang ôm một cái laptop chơi game. Thẩm Mộng Lam ngồi bên cạnh Chu Mục Thâm, thỉnh thoảng hét lên, vừa tập trung tinh thần vừa kích động không thôi. Chu Mục Thâm chăm chú trầm tĩnh, ngón tay nhảy múa không ngừng, hoàn toàn không có cảm giác với những tiếng động chung quanh mình. Ngược lại, mặt của Thẩm Hạo Bác đen thui: “Chị, chị nhìn có hiểu không? Kêu réo cái quỷ gì chứ! La hét kiểu này thì thì tim không bệnh cũng phải bộc phát thôi!”

Thẩm Mộng Lam không hề yếu thế, “Em chỉ là tay mơ, toàn làm vướng bận đại ca Thâm đây, còn không biết xấu hổ! Em và cậu ấy hợp thành một đội thật là thúi hẻo.”

Tiếng cửa mở vang lên, mấy người ngồi trong phòng khách không hề phát hiện, cho đến khi Hoài Niệm lên tiếng: “Mọi người đều ở đây à?”

Chu Mục Thâm vừa ngẩng đầu lên đã bị phân tâm, bị KO (knock out) ngay lập tức.

Tịch Tư Viễn nhìn thấy Chu Mục Thâm, không mấy vui vẻ, hỏi: “Chú à, tại sao cháu lại gặp chú nữa vậy?”

Chu Mục Thâm: “...”

Anh cũng muốn hỏi nó mấy lời này. Cậu nhóc này là nguyên nhân vì sao tâm tình của anh tồi tệ, nguyên cả buổi tối chơi game không tập trung, bây giờ lại gặp phải!

Thẩm Mộng Lam có chút ngượng ngùng, sờ sờ lỗ mũi, nói: “Mình gọi cậu Chu đưa đồ tới đây, sau đó quấn lấy người ta không thả, muốn cậu ấy ở lại chơi game chung.”

Thẩm Hạo Bác chào hỏi thân thiết: “Chị Niệm, ồ, còn thêm một đứa bé.”

Thẩm Mộng Lam chuyển đến bên cạnh Thẩm Hạo Bác, đè cùi chỏ lên vai cậu ta, nói nhỏ: “Rửa mắt đi, đây là con trai cưng của ông chủ lớn tương lai của em đó.”

“Con trai ông chủ lớn tương lai của em?” Thẩm Hạo Bác ngớ người ra, gãi gãi đầu.

“Con trai của Tịch Tử Việt!” Cô đập cậu ta một cú.

“Tịch… nó là…” Thẩm Hạo Bác nhìn chằm chằm Tịch Tư Viễn, kinh ngạc nửa ngày không nói ra được câu nào rõ ràng.

“Cháu tên là Tịch Tư Viễn.” Cậu bé tiếp lấy lời nói của cậu ta.

Hoài Niệm lấy đôi dép vừa mới mua hôm nay từ trong giỏ xách ra, “Cục cưng, đổi giày.” Sau đó cô lấy một đôi dép trong tủ giày ra cho mình.

Thẩm Hạo Bác bình tĩnh trở lại, lật đật tiến lên, cười nịnh nọt, “Anh bạn nhỏ, bé ngoan, để anh giúp em thay giày.” Cậu ta ôm Tịch Tư Viễn tới một chiếc ghế đặt ngồi xuống, còn mình thì đứng bên cạnh cậu bé cởi giày ủng ra, thay dép.

Thẩm Mộng Lam nhìn thấy em của mình như thế cảm thấy buồn cười, thật giống như đại Thái giám đang phục vụ tiểu Thái tử thời cổ đại.

Chu Mục Thâm buồn buồn không vui, đăng xuất ra khỏi trò chơi, đứng lên: “Vậy tôi về trước.”

“Mọi người đều ở đây, có muốn đi ăn khuya chung không?” Thẩm Mộng Lam đề nghị

“Tụi mình vừa mới ăn xong, ăn khuya không nổi nữa đâu.” Hoài Niệm cười nhẹ, từ chối khéo.

Thật ra thì cậu nhóc này muốn tham gia náo nhiệt, nhưng mẹ nói không đi, cho nên đành thôi vậy.

Sau khi Hoài Niệm và Tịch Tư Viễn vào nhà, Chu Mục Thâm đến bên cạnh cửa thay giày. Thẩm Mộng Lam nhìn theo bóng dáng cô đơn kia mà không đành lòng, đi theo ra, “Tôi đi xuống với cậu, tiện tay mua thêm ít đồ.”

Hai người lấy thang máy xuống, ra khỏi tòa chung cư, đi từ từ trong khu vực này.

Khí trời mùa Đông khắc nghiệt, một trận gió thổi tới, người lạnh phát run.Thẩm Mộng Lam không nhịn được hắc hơi một cái.

Chu Mục Thâm nhìn Thẩm Mộng Lam bên cạnh, áo khoác ngoài mỏng manh, cổ áo len bên trong trễ thấp tới ngực, lộ ra một mảng da trắng tim tím thật lớn. Anh nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh, lấy khăn quàng cổ của mình xuống đưa cho cô, “Mua cái gì thì mua lẹ đi. Mua rồi đi lên.”

Thẩm Mộng Lam dùng khăn quàng cổ quấn bít bùng cổ và ngực của mình, luồng hơi ấm áp khiến cô thở dài một hơi sảng khoái.

“Cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải yêu thích Niệm Niệm rồi không? Cậu trẻ tuổi, thích thì thích thôi, cần gì phải ngượng ngùng!”

“Thích.” Chu Mục Thâm không muốn giấu giếm nữa, “Nhưng cô cũng thấy đấy, cô ấy đối với tôi lạnh nhạt một cách quá đáng.”

Trước kia không phải như vậy, dường như sau chuyến đi công tác ở Cổ Trấn lần trước thì hoàn toàn thay đổi. Bây giờ ngay cả làm bạn cũng không được, quan hệ chỉ giới hạn ở những câu chào hỏi câu nệ xa lạ với thuộc hạ mà thôi.

“Tôi đang tính từ chức.” Chu Mục Thâm bất đắc dĩ nói.

“Tại sao?” Thẩm Mộng Lam kinh ngạc.

“Vì theo đuổi cô ấy mà tôi mới vào làm ở công ty. Kết quả không chỉ vô dụng mà còn khiến khoảng cách của chúng tôi càng ngày càng xa, không cần thiết phải tiếp tục ở lại.”

“Nếu cậu thật sự thích Niệm Niệm thì không nên buông tay nhanh như vậy! Niệm Niệm đang sốt ruột vì chuyện bạn trai cũ lăng nhăng bên ngoài rồi gặp phải tai nạn xe cộ, không thể nào tiếp nhận một đoạn tình cảm mới nhanh như vậy.” Thẩm Mộng Lam khuyên nhủ.

“Nhưng cô ấy và Tịch Tử Việt…” Nhìn sao cũng không giống như quan hệ bình thường. Từ thái độ thù địch của Tịch Tư Viễn đối với anh là có thể nhìn ra.

“Niệm Niệm chỉ là giúp người ta chăm sóc con cái thôi. Như vậy đi, để tôi giúp cậu, thăm dò ý tứ của Niệm Niệm. Nếu như Niệm Niệm không có ý tưởng này thì cậu sớm buông tay cũng là chuyện tốt.”

Chu Mục Thâm gật đầu, muốn nói một lời cảm ơn, nhưng tinh thần suy sụp, một câu cũng nói không ra.

Thẩm Mộng Lam đi chung với Chu Mục Thâm tới tận khu đậu xe bên ngoài chung cư. Cô muốn trả lại khăn quàng cổ cho cậu ta thì Chu Mục Thâm đã lên tiếng, “Cô trở về còn cả một đoạn đường xa, ngày mai hãy nói.”

Chu Mục Thâm lên xe rời đi, Thẩm Mộng Lam đứng tại chỗ nhìn theo bóng xe. Sau một lúc lâu thì cô mới quay về lại khu chung cư.

Bên trong phòng, máy điều hòa không khí thổi gió mát, nhiệt độ vừa phải.

Thẩm Hạo Bác đang chơi trò đuổi bắt với Tịch Tư Viễn, một nhỏ một lớn la hét chói tai. Hoài Niệm không thể không cảm thán, trẻ con vẫn là trẻ con, gặp phải một người điên chung với mình thì vui vẻ giống như Tết đến.

Cô sợ cậu nhóc chơi mồ hôi đầy người sẽ cảm mạo, kêu cậu nhóc ngừng lại, ôm vào lòng, lấy khăn tay lau đi mồ hôi trong quần áo của nó.

Thẩm Hạo Bác ngồi bệch xuống đất, thở hổn hển, “Chị Niệm, em liều mạng như vậy có thể kiếm được một phần ấn tượng nào không?”

Hoài Niệm bật cười, “Em còn bận việc của mình thì đi đi, đừng náo loạn với nó nữa. Cậu nhóc này cũng phải đi ngủ rồi.”

Sau khi vui chơi mệt mỏi, Tịch Tư Viễn rúc vào lòng mẹ, uống sữa nóng, hưởng thụ vuốt ve, cặp mắt trong suốt tràn đầy thỏa mãn.

Hoài Niệm chờ cậu bé uống sữa xong, đi phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho nó.

Tịch Tư Viễn đang muốn đi qua thì chiếc tablet để một bên vang lên một tiếng khô khan.

Cậu bé cầm lên nhìn, thì ra là video chat của ba gọi đến, cho nên vội vàng tiếp thông.

Khuôn mặt tuấn tú của ba hiện lên màn ảnh, Tịch Tư Viễn cười toét miệng.

Tịch Tử Việt lại không cao hứng như vậy, nghiêm mặt nói: “Miệng thì nói nhớ ba, vậy mà điện thoại cũng quên gọi?”

Tịch Tư Viên nghiêng đầu giải thích, “Ba à, con bận lắm, không có thời gian để gọi.”

Cậu bé dựng đứng tablet lên, đối mặt trực tiếp nói chuyện với ba.

“Con bận rộn chuyện gì?”

“Con bận đi chơi với mẹ!”

Câu trả lời đương nhiên như thế khiến Tịch Tử Việt nghiến răng ken két. Anh muốn được ở chung với cô, bày đủ trò cũng không được, vậy mà con trai anh lại dễ dàng chiếm được.

Vì để lấy lòng ba mình, Tịch Tư Viễn lại nói thêm một câu, “Con còn đuổi đi được ông chú xấu xa!”

“Chú nào xấu xa?” Tịch Tử Việt nghiêm mặt.

“Chú ấy tên là Chu Mục Thâm, là người đi ăn với mẹ lần trước. Chú ấy thích mẹ!” Cậu nhóc thay đổi giọng điệu, cười hắc hắc, nói: “Mẹ không để ý đến chú, mẹ thích con nhất.”

Mặt Tịch Tử Việt đang lúc càng ngày càng đen, lúc này mới chuyển tốt một chút.

“Cục cưng ~ cưng ngoan đâu, mau tới tắm ~~” Âm thanh của Hoài Niệm từ nơi xa truyền đến.

“Tới liền! Mẹ, con tới liền!” Tịch Tư Viễn kêu lớn, chạy theo tiếng mẹ gọi, dứt khoát bỏ lại ba vẫn còn online trên video.

Tịch Tử Việt dở khóc dở cười. Trước khi anh đi còn ôm bắp đùi anh khóc lóc, bây giờ ngay cả gọi điện thoại video với anh cũng quá bận…

Tịch Tử Việt ngửa người dựa trên sofa, mắt nhìn mọi nơi vắng vẻ chung quanh. Con và người phụ nữ của mình ở xa vạn dặm, trong lòng không khỏi có loại cảm giác thê lương người già trống vắng.

Tịch Tử Việt bật cười vì ý nghĩ của mình. Anh ngồi dậy, đang định tắt video thì bên kia truyền tới tiếng bước chân người.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng không phải của Tịch Tư Viễn nhanh nhẩu hoạt bát, mà giống như tiếng bước chân của con gái, từ tốn uyển chuyển.

Là cô ấy… Ánh mắt Tịch Tử Việt trở nên sâu thẳm, nhanh chóng che đen phía bên mình.

Hoài Niệm bước vào phòng, đóng cửa lại. Cô lấy áσ ɭóŧ và đồ ngủ từ trong ngăn tủ ra, đứng trước giường thay quần áo. Chờ Tịch Tư Viễn tắm xong, cô cũng phải đi tắm.

Cô hoàn toàn không hay biết, chiếc tablet sau lưng đang trực tuyến video.

Tịch Tử Việt đang ngồi ở một nơi khác bên kia bờ đại dương, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình, nhìn cô như bướm đang phá kén, từng món tháo gỡ những trói buộc dư thừa.

Cả người Tịch Tử Việt nóng rang, hầu kết chuyển động lên xuống, nước trong cổ họng dường như bốc hơi.

Anh nhìn cơ thể hàng đêm mơ tưởng trong video, làm chuyện dường như đã quá thuần thục trong quá khứ, tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề.

Hoài Niệm đang muốn cài dây đai, lại đột nhiên cảm nhận sự tồn tại của một người khác trong phòng. Cái loại hít thở như có như không khiến cô dừng lại động tác, xoay người.

Vốn dĩ cô đang đưa lưng về phía anh, bây giờ xoay người chính diện, còn chưa mặc đồ lót… Mắt Tịch Tử Việt bốc lửa, tay dùng sức điên cuồng, trong lúc mình sắp phát ra tiếng rên thì kịp thời tắt đi âm thanh video.

Một tay anh đυ.ng vào màn ảnh, một tay liều mạng phát tiết.

Sau khi cô rời khỏi phòng, anh nhắm mặt lại, để trí tưởng tượng của mình phong quang, cuối cùng kết thúc trận chiến một người này.

Tịch Tử Việt tắt video, tựa ra ghế salon.

Càng ngày anh càng chán ghét hành động của mình. Mỗi lần sau khi giải quyết xong thì giống như sẽ bị một nỗi trống vắng khôn lường gặm nhắm. Đó là một loại trống vắng đáng sợ như đứng trên đỉnh thế giới mà vẫn cảm giác trắng tay, cuộc sống tinh thần và vật chất không ý nghĩa.

Vào giờ phút này, trong không gian trống rỗng, anh hoài nghi mình, hoài nghi cuộc sống.

Có bao nhiêu đàn ông sẽ giống anh như vậy, ngay cả nhu cầu sinh ly căn bản cũng không thể thỏa mãn…



Đêm khuya, Tịch Tư Viễn vùi mình trong l*иg ngực mềm mại thơm ngát của mẹ mà ngủ ngon lành.

Hoài Niệm đứng dậy tới phòng khách rót nước, phát hiện Thẩm Mộng Lam vẫn còn ngồi đó chơi game điện thoại.

“Chưa ngủ nữa à?”

Thẩm Mộng Lam tắt máy điện thoại, hỏi Hoài Niệm một cách nghiêm trang, “Cậu cảm thấy Chu Mục Thâm là người như thế nào?”

Hoài Niệm hơi bất ngờ, “Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Thẩm Mộng Lam nói thẳng: “Anh ta thích cậu đó, tới làm công ty chúng ta cũng vì muốn theo đuổi cậu.”

“Mình không hề có bất kỳ ý tưởng nào với cậu ta.”

“Nhưng anh ta rất tốt, cậu có muốn thử hay không? Nói không chừng sau này sẽ thích?” Thẩm Mộng Lam vỗ chỗ ngồi bên cạnh, kêu Hoài Niệm, “Tới đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Hoài Niệm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mộng Lam, nhấn mạnh một lần nữa, “Mình thật sự không có cảm giác với cậu ta. Có người cậu chỉ cần liếc mắt cũng biết mình sẽ không thích. Trên mọi phương diện, anh ta đều tốt, tìm không ra tật xấu nào, nhưng anh ta lại không phải là người cậu muốn có.”

“Cho nên có thể nói, cậu và anh ta hoàn toàn không có khả năng?” Thẩm Mộng Lam tiếc nuối thở dài, “Mình thật sự cảm thấy anh ta rất tốt, cao ráo, đẹp trai, tính tình tốt, có phong độ, khiêm tốn lại có năng lực, ngay cả chơi game cũng giỏi nữa.”

“Không thể nào.” Hoài Niệm tỉnh bơ, “Ngày mai cậu tìm cậu ta nói chuyện một chút, sa thải cậu ta đi.”.

“Đừng nha, tại sao lại sa thải? Công ty có được một nhân viên chất lượng giá rẻ như vậy không phải là chuyện dễ dàng.”

Hoài Niệm hoài nghi nhìn Thẩm Mộng Lam, “Chẳng lẽ cậu…”

Thẩm Mộng Lam bụm mặt cười, cười tới mức phải cúi gập người. Một lúc lâu sau đó, cô nàng mới nâng mặt lên, nhìn như ngượng ngùng nhưng lại hết sức sảng khoái, nói, “Đúng vậy, mình muốn theo đuổi anh ta.”

Hoài Niệm có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hết sức bình thường. Chu Mục Thâm quả thật là đàn ông ưu tú, cũng là mẫu người Thẩm Mộng Lam yêu thích. Nếu như hai người có thể thành đôi thì cũng là chuyện tốt.

Hoài Niệm cười nói: “Vậy thì cậu phải cố gắng lên.”

“Dù sao cũng phải giữ lại anh ta lâu hơn một chút, theo đuổi được thì theo đuổi, theo đuổi không được thì coi như bỏ đi.” Thẩm Mộng Lam cười hì hì nói, mặt mày ửng đỏ như thiếu nữ hoài xuân.

“Ừ, cố gắng lên.”

Thẩm Mộng Lam lại cười.

Thế giới này thật lớn, duyên phận lại rất nhỏ, gặp được người mình yêu thích đã quý báo lắm rồi. Người nào thích người nào trước, trước đó đã thích qua ai, tất cả đều không quan trọng. Có người nào lại cả đời chỉ yêu thích một người, chỉ cần mình là người anh ta đi chung tới cuối cuộc đời là đủ lắm rồi.



Liên tục mấy ngày, Hoài Niệm đi đâu cũng dẫn theo Tịch Tư Viễn. Lúc cô bận rộn thì Tịch Tư Viễn sẽ chơi một mình, lúc cô rảnh rỗi thì sẽ đi chơi với cậu bé, buổi tối thì tắm rửa rồi ngủ chung. Tự nhiên vô duyên vô cớ có thêm một đứa trẻ bên người, ngoại trừ công việc ra, tất cả thời gian còn lại, Hoài Niệm đều dành để chăm sóc cậu bé, không có thời gian cho mình, nhưng cô lại không cảm thấy phiền toái, ngược lại cô cảm thấy cuộc sống trở nên phong phú, ngày giờ trôi qua thật vui và nhanh.

Nhưng những người khác không nghĩ như vậy, nhất là cha mẹ của cô, lo âu đau buồn.

Bọn họ gọi Hoài Niệm về nhà một mình, mở cuộc hội nghị gia đình.

Quách Quế Vân oán giận, nói: “Vì không muốn nghe người nhà càu nhàu, con có nhà cũng không thèm về.”

Hoài Niệm cười nói: “Nhà chúng ta không lớn, bên ký túc xá công ty lại có phòng trống, vừa cho Tư Viễn ở.”

“Tư Viễn là con cháu nhà họ Tịch! Con là một người con gái độc thân chưa lập gia đình, dẫn theo con cái nhà người ta bên mình thì còn ra thể thống gì nữa? Nó còn luôn miệng gọi con là mẹ. Mẹ hỏi con, có phải con và Tịch Tử Việt có loại quan hệ đó không? Con nói không phải, vậy con nói cho cả nhà biết đi, rốt cuộc con đang làm gì? Nhà họ Tịch có tiền có thế, chẳng lẽ không mời được thầy cô dạy trẻ em à? Mướn không nổi bảo mẫu sao? Phải nhờ tới con để chăm sóc nó?”

Hoài Niệm cắn cắn môi, không trả lời.

Hoài Hải tiếp lời: “Niệm Niệm, con đã trưởng thành, tự mình có chủ ý, theo lý thuyết thì cha mẹ không nên quản con. Nhưng con làm chuyện như thế này thì thật sự đần độn u mê. Tại sao con có thể để con cái người ta gọi con là mẹ như vậy được? Con còn mang nó bên người như con ruột của mình. Chuyện này đồn ra ngoài thì làm sao con ăn nói với bạn bè? Còn nữa, lỡ có chuyện gì xảy ra với nó thì con chịu nổi trách nhiệm hay không?”

“Ba, mẹ, trong lòng con hiểu rõ mà.” Hoài Niệm ứng phó.

“Con hiểu rõ cái gì chứ, hiểu rõ rồi thì sớm gởi lại con cái cho nhà người ta.” Quách Quế Vân vừa nhịn lại vừa nhẫn nại, nhưng không kiềm được câu nói kia: “Đó không phải là con của con! Con đừng cố gắng tìm lại bóng dáng con của con trên người Tịch Tư Viễn!”

“Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy!” Hoài Niệm đứng dậy, gương mặt bình tĩnh đột nhiên tan nát.

“Đừng tưởng mẹ nhìn không ra, nếu không phải con xem nó như con trai mình thì tại sao không nỡ lòng dứt khoát? Tại sao ngay cả nó gọi con là mẹ, con cũng chịu?”

“Con…” Trong lòng Hoài Niệm giống như bị lửa thiêu, muốn bộc phát lại bộc phát không được, đành để nó thiêu đốt tới khó chịu.

Cô muốn đính chính cho mình, nhưng lại tìm không ra từ ngữ để biện hộ. Cô biết rất rõ, đó là con trai của Tịch Tử Việt, nhưng cô lại không có cách nào từ chối.

Có nhiều lúc, cô nhìn cậu nhóc kia thì sẽ nghĩ tới con trai của mình. Cái loại tâm lý tình cảm chuyển dời như thế không thể nào khống chế được. Lý trí thì hiểu, nhưng tình cảm lại bị tháo túng. Thậm chí, cô còn hi vọng cậu bé có thể ở lại mãi bên cạnh mình.

Ba mẹ không chút lưu tình, đào bới tận góc lòng thống khổ cũng như yếu ớt nhất của cô, ép cô khó chịu, ép cô không thể nào lừa mình dối người được nữa.

“Ba, mẹ, không cần nói nữa… Con hiểu ý của hai người…”

Hoài Niệm không muốn tiếp tục bàn luận nữa, rời khỏi giống như chạy trốn.

Một mình trốn trong xe, cô nhịn không được nữa, nước mắt tuôn rơi.

Nếu như con trai của cô còn sống, nhất định là đã lớn như Tịch Tư Viễn vậy…

Nhất định nó sẽ dễ thương giống như cậu nhóc này… Mỗi ngày cô đều có thể được nghe nó gọi mình là mẹ, mẹ…

Lúc Hoài Niệm đang nức nở không thể nào đè nén được thì điện thoại di động vang lên, là Tịch Tư Viễn gọi tới.

Cô đè xuống cơn nghẹn, nghe điện thoại.

“Mẹ, tại sao mẹ còn chưa trở lại? Con nhớ mẹ rồi!” Giọng nói trẻ con trong trẻo mềm mại vang lên, mang theo tình cảm không chút giấu giếm.

Hoài Niệm đưa điện thoại ra xa một chút, nước mắt cuồn cuộn không cách nào lau đi. Cô cố gắng hắng giọng, dùng giọng nói thật thấp, khàn khàn lên tiếng: “Mẹ sắp về rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, cô lái xe về chỗ ở của Thẩm Mộng Lam.

Trước khi xuống xe, cô khống chế tình cảm của mình, sửa soạn lại, che đi giấu vết nước mắt.

Cho dù thế nào đi nữa, ba mẹ cô nói rất đúng, cô không nên để Tịch Tư Viễn theo mình như vậy. Cô cũng sợ, sợ loại thương tâm đột nhiên xuất hiện nhưng lại hùng hổ tiến tới khiến cô không thể nào thở nổi này.

Ngày hôm sau, Hoài Niệm dẫn Tịch Tư Viễn về khu căn cứ của Đông Diệu. Cô dịu dàng kiên nhẫn giải thích: “Cưng ngoan, công việc sắp tới của dì bề bộn, không rảnh dẫn theo cháu. Như vậy đi, cháu ở với mấy chú của cháu một thời gian trước, chờ dì rảnh rỗi được một chút thì sẽ tới đón cháu, có được không? Giống như Chủ nhật, chúng ta có thể hẹn nhau ra ngoài chơi.”

Trong lòng Tịch Tư Viễn gào thét không muốn, nhưng ngoài miệng vẫn khéo léo nói: “Mẹ, mẹ đừng quên tới đón con.”

Mặc dù cậu bé thích ăn vạ, nhưng không thể làm mãi một đứa bé thích quấy rối, như vậy mẹ sẽ không thích mình.

Lúc trợ lý của Tịch Tử Việt dắt tay Tịch Tư Viễn đi, cậu bé vừa từ từ bước đi từng bước, vừa nhìn lại Hoài Niệm, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, nói thêm lần nữa, “Mẹ, nhớ tới đón con… Mẹ, con sẽ nhớ mẹ… Mẹ…”

Hoài Niệm cố nén nước mắt, vẫy tay hẹn gặp lại.



“Ba à, Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, chừng nào ba trở lại vậy?” Tịch Tư Viễn ôm con búp bê lông tơ còn lớn hơn cả cậu bé, mặt buồn buồn không vui nhìn Tịch Tử Việt trên màn hình.

Sau khi rời khỏi Hoài Niệm, cậu nhóc liên lạc với ba mình thường xuyên hơn.

“Tại sao không đợi ở chỗ mẹ nữa?” Tịch Tử Việt không hiểu, hỏi.

Tịch Tư Viễn mím môi, nói: “Mẹ không vui, con không muốn chọc mẹ mất hứng.”

Cậu bé rất nhạy cảm đối với cảm xúc. Lúc Hoài Niệm buồn, mặc dù không nói ra, nhưng cậu nhóc vẫn cảm giác được.

“Tại sao mẹ không vui?” Tịch Tử Việt hỏi.

“Không biết…”Tịch Tư Viễn lẩm bẩm, rồi đột nhiên nhận thức, lớn tiếng nói: “Nhất định là bởi vì ba!”

Tịch Tử Việt khẽ nhăn mặt, nhưng vẫn im lặng chờ đợi.

“Ba không có ở đây, mẹ nhớ ba, nên không vui!”

“…Mẹ nhớ ba?” Tịch Tử Việt không chắc chắn, hỏi lại, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia cảm xúc giống như mong đợi.

Tịch Tư Viễn gật mạnh đầu, “Mẹ nhớ ba thiệt mà! Có một lần con nghe mẹ nằm mơ gọi tên ba đó! Mẹ cứ gọi liên tục, Tử Việt, Tử Việt…nhớ anh quá...”

Tịch Tử Việt cười khẽ một tiếng, đôi môi không tự chủ nhếch lên. Rõ ràng là sự khoa trương của con nít, nhưng anh vẫn nhịn không được, muốn xác nhận, “Thật?”. Dường như phải lấy cho bằng được câu trả lời khẳng định, là ‘Thật’.

Tịch Tư Viễn nghiêm trang, nói hưu nói vượn, “Thật thật! Ba mà còn không trở lại, thì mẹ sẽ ở chung với ông chú xấu xa kia! Bọn họ hẹn hò, tặng quà, ở chung một chỗ thân mật, sinh em trai!”

Khóe môi của Tịch Tử Việt đang cong lên một giây trước đó bây giờ hoàn toàn câm nín, vẻ mặt thâm trầm, sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động.

“Ba à, ba trở về mau! Trở về mau trở về mau…” Tịch Tư Viễn liều mạng kêu gọi.



Cuối cùng Tết Nguyên Đán cũng tới, những năm trước vào ngày lễ này, Hoài Niệm đều ở nhà với ba mẹ và em gái. Năm nay cô thoái thác, nói rằng công ty có chuyện, không thể ở chung với người nhà.

Bởi vì cô đã hứa với Tịch Tư Viễn, dẫn cậu nhóc đi ăn Tết.

Trước khi Hoài Niệm lên đường đón Tịch Tư Viễn, cô sửa soạn trang điểm một phen. Cô hi vọng trong mắt của cậu bé, mẹ vẫn là xinh đẹp nhất.

Sáng sớm lái xe tới trước biệt thự nhà họ Tịch, tâm tình Hoài Niệm lâng lâng không thể diễn tả được.

Cô cảm thấy mình thật buồn cười, giống như thiếu nữ phản nghịch, lén lút người nhà ra ngoài hẹn hò.

Nhưng cô thật sự rất nhớ cậu bé. Cô chưa từng nhớ nhung một người như vậy, còn là một cậu bé…

Đến biệt thự, giống như dự liệu, cậu nhóc vẫn còn đang ngủ. Cô ôm cậu nhóc từ trên giường xuống, hôn mạnh một cái, “Cục cưng, dì tới rồi.”

Tịch Tư Viễn mở mắt ra nhìn thấy mẹ, vẫn còn đang ngái ngủ mà lại vui mừng không thôi, ôm cứng cổ mẹ, hôn liên tù tì..

Hoài Niệm dẫn cậu nhóc đi rửa mặt, thay cho cậu một bộ com lê thật chảnh. Sau khi ăn xong bữa sáng do người giúp việc chuẩn bị, cô dẫn cậu bé ra cửa.

Trẻ con thích náo nhiệt, Hoài Niệm hẹn thêm Thẩm Mộng Lam. Ai ngờ Thẩm Mộng Lam lại hẹn Chu Mục Thâm. Thẩm Hạo Bác nghe nói có Tịch Tư Viễn, nhất định đòi đi theo, miệng giải thích, “Đây là cơ hội tốt làm quen với ông chủ lớn tương lai, tại sao không thể đi!”

Vì vậy hai nam hai nữ một đứa bé, năm người đi chơi Tết Nguyên Đán.

Tâm tình của Chu Mục Thâm tương đối phức tạp. Thẩm Mộng Lam nói cho anh biết, Hoài Niệm nhìn giống mẹ ruột đã mất của Tịch Tư Viễn, cho nên cậu nhóc một lòng muốn gọi cô bằng mẹ. Trên thực tế, cô và Tịch Tử Việt không có loại quan hệ đó.

Trẻ em còn bé, mất đi tình thương của mẹ, rất đáng thương. Sự thương tiếc trong lòng anh đã sớm lấn át sự khó chịu bị khiêu chiến trước kia.

Bốn người lớn dựa vào cậu nhóc này làm trung tâm triển khai một ngày hoạt động. Hoài Niệm nhìn cậu bé vui vẻ cũng vui theo. Chu Mục Thâm nhìn bộ dáng cười tươi như hoa của Hoài Niệm mà trong lòng thỏa mãn. Thẩm Mộng Lam mượn cơ hội này gián tiếp hẹn hò với Chu Mục Thâm, dường như rất cao hứng. Mà Thẩm Hạo Bác nhìn thấy cậu nhóc vui vẻ thì cũng giống như nhìn thấy tiền đồ rực rỡ trước mắt. Vì vậy, tâm tình của năm người cũng như không khí ngày lễ, vui vẻ không thôi.

Sau khi ăn tối xong, trời đã nhá nhem tối.

Đường dành riêng cho người đi bộ muôn màu muôn sắc, người đến người đi, vai chạm vai.

Tịch Tư Viễn được mấy người lớn thay phiên nhau ôm. Thật ra cậu thích mẹ ôm nhất, nhưng cậu thương mẹ, sợ mẹ ôm lâu sẽ mệt mỏi, vì vậy cậu hớn hở tiếp nhận các chú các dì ôm đi.

Đến phiên Chu Mục Thâm ôm Tịch Tư Viễn thì điện thoại vang lên.

Là ba gọi điện thoại tới, cậu bé vui vẻ nhận máy.

Chuyện đầu tiên Tịch Tử Việt xuống máy bay là gọi điện thoại cho con trai. Âm thanh bên kia huyên náo, hình như đang ở nơi nào đó rất náo nhiệt.

“Ba ơi, con đang đi chung với mẹ, với dì, với mấy chú. Hôm nay chơi rất vui.” Cậu nhóc cao hứng kể lể.

“Mấy chú?” Mặt Tịch Tử Việt đen lại, “Mấy chú nào?”

“Chú Chu, chú Thẩm.”

Tịch Tử Việt: “…”

Đàn ông ở đâu ra mà lắm thế!

“Ba ơi, ba về rồi hả”

“Ừ.” Tịch Tử Việt ừ nhẹ một tiếng, “Con cứ tiếp tục đi chơi với bọn họ đi, không cần nói cho bọn họ biết.”

Anh cũng phải mau tới xem, mấy chú kia là chú nào.