Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 40:

Nỗi buồn bực trong lòng không giải tỏa được, Hoài Niệm không vui, cầm điện thoại lên lướt web.

Cô tìm kiếm tin tức liên quan tới chuyện tối hôm qua. Có rất nhiều người bị thương, hình của vài người bị trọng thương cũng được đăng lên, tình trạng bi thảm nhìn mà giật mình.

Cô nhớ lại tình cảnh kinh khủng tối hôm qua mà trong lòng vẫn còn sợ hãi…

Cũng may, cô và Tư Viễn được cứu kịp thời…

Vô ý thức, suy nghĩ của cô lại tập trung trên mình người đàn ông kia. Một khắc anh ôm cô lên, cô có cảm giác giống như được giải cứu từ địa ngục, trở lại thế gian này một lần nữa, hít thở không khí này một lần nữa, sống lại một lần nữa.

Cô được anh ôm lên, nhìn thấy đường cong hàm dưới căng thẳng, cảm thụ hơi thở phà bên tai.

Trong lòng tràn đầy ấm áp, là sự vui mừng được sống lại lần nữa, hay là quyến luyến cảm giác ngày xưa, tất cả đều không thể phân biệt rõ ràng…

Hoài Niệm đang cầm điện thoại ngơ ngác thì Tịch Tư Viễn đi vào.

“Mẹ__ Mẹ__” Cậu bé giằng tay ra khỏi bàn tay của ông chú đang nắm tay mình, chạy thẳng tới đầu giường.

Cậu bé nhìn thấy bộ dạng băng bó thạch cao của Hoài Niệm mà nước mắt tuôn trào, cúi đầu đứng trước giường khóc thút thít: “Mẹ…mẹ đau lắm phải không…”

Cậu bé này vừa khóc, chỗ nào trên người Hoài Niệm cũng đau đớn, trái tim nhức nhối. Cô đưa cánh tay vẫn còn hoạt động được ra, xoa xoa đầu Tịch Tư Viễn, “Mẹ không đau, chỉ là chưa khỏe hẳn, phải nằm ở bệnh viện. Cục cưng đừng khóc nhé.”

Trong lúc vô tình, cô đã tự xưng là mẹ mà không hề phát hiện.

“Khi nào thì mẹ sẽ khỏe lại…”

“Nhanh lắm thôi!” Hoài Niệm cười híp mắt, thấy cậu nhóc bình yên vô sự, cô thật sự rất vui. Cô thành nông nổi này cũng rất đáng giá, “Mẹ rất lợi hại, vết thương nhỏ như thế này không nhằm nhò gì hết!”

Cậu nhóc ôm cánh tay của cô làm nũng, “Chờ con lớn lên sẽ bảo vệ mẹ… yêu thương mẹ… không để cho mẹ bị thương… một chút cũng không được…”

“Ừ!” L*иg ngực Hoài Niệm trương cứng với tình thương dịu dàng của một người mẹ, giọng nói mềm mại có thể nổi trên mặt nước, “Cục cưng phải ăn ngoan chóng lớn, thật khỏe mạnh, cao lớn giống như ba, làm người đàn ông hợi hại!”

“Con sẽ lợi hại hơn cả ba! Sau này bảo vệ hai người, ba mẹ!” Cậu nhóc tuyên bố một cách hùng hồn hiên ngang khí phách.

Mấy chữ hai người ba mẹ này cột chung lẫn nhau, hình ảnh cả nhà ba người đột nhiên lẩn quẩn trong đầu Hoài Niệm, khiến gương mặt trắng noãn của cô lập tức đỏ bừng, trong lúc nhất thời không thốt ra lời.

Hoài Niệm đảo mắt nhìn khắp nơi, nhìn thấy trái cây bên mép giường thì lảng sang chuyện khác: “Cưng ngoan, dì muốn ăn trái cây.”

“Mẹ, đừng cử động, để con đút mẹ ăn!” Tịch Tư Viễn trèo lên giường, lấy một viên trái cây từ trong hộp ra, đưa tận miệng Hoài Niệm, “Mẹ ngoan, há miệng.”

Hoài Niệm nhìn cặp mắt to ướt nhẹp của con trai, há miệng cắn xuống, nho trong miệng bọng nước ngọt lịm, ngọt tới tận tim phổi.

“Mẹ, ăn ngon không?”

“Ngon! Có cục cưng đút cho mẹ, ăn gì cũng ngon!”

“Mẹ, ăn một miếng nữa đi…”

“Được! Cưng ngoan ăn với mẹ nhé ~”

Một lớn một nhỏ ăn chung một cách thân mật, mặt mày tràn đầy hạnh phúc.

Y tá ra vào nếu không cảm động thì cũng hâm mộ, bọn họ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, mẹ con gặp nhau.

Tịch Tư Viễn ở chơi với mẹ trong phòng bệnh, cho đến khi ông chú dẫn cậu tới lại xuất hiện một lần nữa, “Tư Viễn, mẹ cháu là người bệnh, cần nghỉ ngơi, cháu phải về thôi.”

“Cháu không muốn đi, cháu muốn ở lại với mẹ!” Tịch Tư Viễn kéo tay mẹ đùa giỡn.

Người đàn ông khó xử nhìn Hoài Niệm, trong lòng cô không nỡ, nhưng biết cậu nhóc ở lại bệnh viện cũng không tiện, cho nên khuyên nhủ nó: “Cưng ngoan, mẹ buồn ngủ rồi, không thể ở chung với con được. Cục cưng về trước, ngày mai trở lại thăm mẹ nhé, được không?”

“Mẹ, con muốn ở chung với mẹ…”

“Mẹ ngủ ngon giấc, vậy thì sẽ sớm bình phục!”

Vì muốn mẹ sớm ngày khang phục, Tịch Tư Viễn dùng dằng rời khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa còn quay đầu lại nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ tới thăm mẹ!”

“Ừ, mẹ sẽ chờ cục cưng.”

Tịch Tư Viễn vừa rời khỏi, phòng bệnh lại trở về yên tĩnh, Hoài Niệm bắt đầu nhàm chán.

Y tá đưa đồ ăn tối tới cho cô, kéo đầu giường lên. Phần ăn dinh dưỡng của bệnh nhân phối hợp tỉ mỉ, hiếm khi có đủ hương vị và màu sắc.

Hoài Niệm biết, cô đang ở trong một bệnh viện tư nhân với hoàn cảnh ưu đãi, hưởng thụ phục vụ điều trị rất thoải mái, tất cả đều là do Tịch Tử Việt an bài. Nhưng cô không hiểu vì sao suốt cả ngày, anh ta đều không xuất hiện?

Hiệu quả cách âm của phòng bệnh rất tốt, đóng cửa lại rồi thì cô hoàn toàn không thể nghe được động tĩnh bên ngoài, không biết anh ta còn ở đó hay không.

Chắc là đã không còn ở đó…

Nếu không, tại sao anh ta vẫn không vào thăm cô?

Cho đến khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng Hoài Niệm vẫn còn phiền lòng vì chuyện này.

Tâm tình không vui, nhưng ngay cả muốn lật người, cô cũng làm không được. Cô nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ tạp niệm, nghĩ tới kiểu dáng mới, tin nhắn của khách hàng, ý kiến của khách hàng lớn, lượng tiêu thụ của từng loại… Cuối cùng, những công việc vụn vặt khô khan này cũng khiến đầu óc của cô chìm vào giấc ngủ say.

Bên ngoài phòng bệnh, Tịch Tử Việt xoa xoa mi tâm, tắt hộp thư, mở phần mềm giám sát.

Bên trong phòng bệnh đã tắt đèn, nhưng màn hình lại sáng trưng, có thể nhìn rõ tất cả.

Anh đeo tai nghe lên, nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô, xác định cô đã ngủ say, đứng dậy đi vào phòng bệnh. Theo cửa phòng mở ra, ánh đèn sáng rực chiếu vào. Vì sợ ảnh thưởng đến giấc ngủ của cô, sau khi Tịch Tử Việt vào trong, liền đóng nhẹ cửa lại.

Trong phòng tối đen, chỉ có vài sợi ánh trăng mờ nhạt xuyên vào từ khe hở cửa sổ.

Tịch Tử Việt bật đèn ngủ mờ mờ lên, ngồi trước giường. Trên tủ thấp bên mép giường có bình sữa tươi Hoài Niệm uống không hết trước khi đi ngủ, còn có dây buộc tóc cô lấy xuống. Những thứ khác đều đã được y tá dọn dẹp gọn gàng.

Anh vươn tay ra, vuốt nhẹ lên mặt cô, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chăm chú.

Hoài Niệm cảm giác nhột nhạt, mặt giật giật. Khi mấy ngón tay anh cọ xát nhè nhẹ, cô giống như chú mèo nhỏ, mềm nhũn ra, rên nhẹ một tiếng.

Tịch Tử Việt cúi đầu, cắn nhẹ lên cánh môi của cô, từ môi trên tới môi dưới, chà xát… Anh giữ vững mức độ, động tác êm ái chậm chạp, sợ đánh thức cô dậy.Nhưng càng chà càng phát ra lửa, cuối cùng cũng không thể khống chế được mình, đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra, tìm kiếm bên trong.

Khi đầu lưỡi hai người quấn chặt lẫn nhau thì Hoài Niệm khó chịu, phát ra tiếng rên đau đớn. Tịch Tử Việt vội vàng rút lui, đè nén tất cả ham muốn. Cổ họng khô khốc khó chịu, anh cầm ly sữa còn thừa lại trên bàn, uống cạn.

Giống như cơ thể khó chịu, Hoài Niệm muốn cử động thì bị Tịch Tử Việt kịp thời ngăn lại.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, gọi nhân viên chăm sóc tới trông chừng cô.

Anh không có lòng tin với định lực của mình.



Vốn dĩ Hoài Niệm muốn giấu ba mẹ cô, đợi mấy ngày nữa xuất viện rồi thì cô sẽ báo cho bọn họ biết, để bớt đi một người nhìn bộ dạng phế nhân này của cô mà lo lắng.

Nhưng chuyện này bị Thẩm Mộng Lam lỡ miệng, ngày hôm sau hai vợ chồng nóng như lửa đốt chạy tới bệnh viện. Thẩm Mộng Lam không còn cách nào khác đành phải đi chung với bọn họ.

Thẩm Mộng Lam lại nhìn thấy Tịch Tử Việt một lần nữa. Cô không còn kinh ngạc nhiều, nhưng lại bắt đầu thêm tò mò.

Nói như ngày hôm qua, Hoài Niệm vừa mới được đưa vào bệnh viện, sợ cô không thích ứng, anh ta là ba của cậu nhóc kia, nên phải chiếu cố tận cùng, biểu đạt cảm kích, cũng coi như bình thường đi.

Nhưng mà hôm nay vẫn còn thấy anh ta…

Hình như anh ta là một người rất bộn rộn mà, có cần thiết phải ở lại chăm sóc liên tục vậy không?

Nhìn mấy phụ tá bên cạnh, trên bàn còn có cả máy tính và văn kiện, hiển nhiên là xem chỗ này như nơi làm việc rồi.

Ba mẹ Hoài Niệm chưa từng gặp Tịch Tử Việt, không biết anh, nhưng lại bị khí thế uy nghiêm trên người anh trấn áp, đứng ở cửa ngập ngừng không dám đi vào.

Quách Thế Vân kéo tay Thẩm Mộng Lam, nhỏ giọng hỏi, “Lam Lam, có phải cháu dẫn chú thím tới nhầm chỗ rồi không?”

“Không có ạ. Hoài Niệm ở bên trong gian phòng này.” Thẩm Mộng Lam hướng về phía Tịch Tử Việt bên trong chào hỏi: “Tổng Giám đốc Tịch, chào anh.”

Trợ lý cúi người sát bên tai Tịch Tử Việt nói nhỏ. Tịch Tử Việt đang dự hội nghị bằng video, tháo tai nghe xuống, đưa mắt về phía cửa.

“Giám đốc Tịch, ba mẹ Niệm Niệm muốn tới thăm cậu ấy, tôi mang người tới ạ.” Thẩm Mộng Lam cười nói, nụ cười rất miễn cưỡng.

Lúc Tịch Tử Việt quét mắt nhìn về phía hai người áy náy bên cạnh anh thì ánh mắt tối lại, nhưng anh vẫn bình tĩnh đứng lên, ra hiệu cho hộ vệ tránh ra.

“Hoài Niệm ở trong phòng bệnh.” Tịch Tử Việt nói nhàn nhạt, xong rồi không nói thêm nữa, lại ngồi xuống trước máy vi tính.

“Chú à, thím à, chúng ta vào đi.” Thẩm Mộng Lam dẫn hai người vào phòng bệnh.

Vào gian phòng, đóng cửa lại, lúc này hai vợ chồng họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Hoài Niệm trên giường, Quách Quế Vân vừa đau lòng vừa tức giận, oán trách: “Con nhóc này, xảy ra chuyện mà không cho ba mẹ biết! Một thân một mình trốn ở đây! Nếu không phải Lam Lam nói, con tính gạt mẹ tới bao giờ!”

Trước khi Thẩm Mộng Lam đưa họ tới đây, đã gọi điện thoại báo trước với Hoài Niệm, cho nên cô đã chuẩn bị tinh thần, cười cười làm lành: “Con không muốn hai người lo lắng thôi, không phải chuyện lớn gì, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”

“Tổn thương gân cốt 100 ngày, làm gì khỏe lại nhanh như vậy.”

“Xuất viện rồi thì về nhà, không ở chung cư công ty nữa. Để ba và mẹ chăm sóc cho con.”

“Được được được, có hai người, con cũng được nhẹ nhàng.” Hoài Niệm trả lời khéo léo.

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Tịch Tử Việt nhìn màn hình giám sát, toàn bộ hình ảnh bên trong thu trọn trong tầm mắt. Nhưng anh tôn trọng tư ẩn của cô và người nhà, cho nên không nghe bọn họ nói chuyện.

Sau khi hiểu rõ bệnh tình, Quách Quế Vân đã yên tâm một chút, rồi lại nhớ tới người đàn ông bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm, người bên ngoài là ai? Quan hệ thế nào với con?”

Hoài Hải nói: “Bạn trai mới của con à? Mới nhìn rất có cá tính, không dễ trêu đùa đâu.”

Hoài Niệm ngơ ngác, Thẩm Mộng Lam nói, “Đó là Tịch Tử Việt, Tịch Tử Việt của Đông Diệu.”

Sắc mặt của hai vợ chồng thoáng biến đổi.

Tịch Tử Việt… Không phải đó là chú của Tịch Nghiệp sao…

“Niệm Niệm… Con… Con và cậu ta đã bắt đầu cặp kè rồi à?” Quách Quế Vân không thể tin nổi.

Hoài Niệm không biết phải nên giải thích như thế nào. Điều cô không hiểu chính là tại sao Tịch Tử Việt không xuất hiện trước mặt cô mà phải đợi bên ngoài, để mỗi người đến thăm cô đều nhìn thấy anh.

“Không có. Con và anh ta không có cặp kè. Anh ta chỉ chăm sóc con thôi, tụi con là bạn.” Hoài Niệm giải thích qua loa, nhưng càng nói lại càng phấn khích.

Cô thật sự muốn nghe Tịch Tử Việt giải thích những chuyện này, bởi vì cô không hiểu nổi anh ta đang suy nghĩ cái gì, làm cái gì.

“Bạn bè thì cùng lắm tới thăm con một chút thôi, làm gì có chuyện chờ đợi bên ngoài. Việc này nếu không nói rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm thì sao?”

“Anh ta là loại người như vậy, không hề để ý đến suy nghĩ và ánh mắt của người khác…”

“Con phải đuổi cậu ta đi đi! Con là con gái nhà người ta, có hiểu lầm, chỉ tổn hại thanh danh của con thôi.. Đến lúc đó có lời đồn đãi con dụ dỗ chú của bạn trai cũ thì thật khó nghe…”

“Mẹ, con biết. Mẹ không thấy hiện giờ con không thể xuống giường được sao? Trừ người nhà thân thuộc ra, con không cho ai biết con đang bị thương, cũng không có nhiều người tới thăm, làm gì có tin đồn. Người ta chỉ là trông nom con thôi, sẽ bỏ đi rất nhanh.”

“Không được, đợi lát nữa mẹ sẽ đi nói chuyện với cậu ta. Cậu ta là chú của Tịch Nghiệp, có thân phận như thế này thì phải tránh né một chút chứ!”

Trong miệng thì nói như vậy, nhưng đến khi ra về, đi ra phòng nghỉ ngơi, Quách Quế Vân nhìn thấy Tịch Tử Việt thì nghẹn họng, không thốt ra được chữ nào.

Cậu ta không giống như Tịch Nghiệp, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, một đôi mắt hoa đào rất hân hoan, có vẻ phóng khoáng đẹp trai nhưng lại hết sức thân thiện của người trẻ tuổi, giống như bé trai liến thoắng nhà bên cạnh được người lớn yêu thích. Lúc trước vì theo đuổi Hoài Niệm mà Tịch Nghiệp dỗ ngọt hai người tới nở mặt nở mày, yêu thích không thôi.

Tịch Tử Việt này chính là một người đàn ông, một người đàn ông đúng nghĩa uy nghiêm mạnh mẽ. Đường nét khuôn mặt lạnh cứng, buồn vui không rõ, màu da lúa mạch săn chắc, là sự bình tĩnh và chững chặc năm tháng lắng động.

Khi anh ta đứng bên cạnh ba mẹ của Hoài Niệm, họ có cảm giác như đối mặt với quan lớn cao cao tại thượng, tất cả những gì muốn nói đều không thể thốt ra lời.

Vẫn là Thẩm Mộng Lam tươi cười chào hỏi, “Giám đốc Tịch, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Tịch Tử Việt xoa cằm, đưa bọn họ ra khỏi gian phòng. Tiếng giày da vang vọng khắp hành lang, giống như đập vào lòng bọn họ. Bọn họ không ngờ Tịch Tử Việt sẽ tiễn bọn họ ra về.

Đi thẳng tới thang máy, Tịch Tử Việt dừng bước, thận trọng nhưng lại không thiếu lễ phép, nói: “Đi bình an.”

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hoài Hải mở miệng cám ơn, “Giám đốc Tịch, cám ơn ngài chăm sóc con gái của chúng tôi, đã làm phiền ngài rồi. Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ đến đón nó xuất viện.”

Cửa thang máy đóng lại, anh xoay người đi về phía phòng bệnh.

Hoài Niệm ngồi trên giường, nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Mộng Lam, “Mau! Khai! Ra! Cậu và Tịch Tử Việt phát triển tới đâu rồi!!!”

Mấy dấu chấm than lẫm liệt, biểu đạt sự tức giận vì Hoài Niệm lừa gạt cô mà không báo trước.

Hoài Niệm suy nghĩ một lát, trả lời lại: “Đã lên giường.”

Thật lâu sau đó, Thẩm Mộng Lam nhắn lại: “…Chị tôi lợi hại!”

Đêm khuya, theo thường lệ, Tịch Tử Việt vào phòng của cô. Anh đứng ở bên giường, tém lại mái tóc xốc xếch của cô, rồi cúi người hôn lên trán cô, chóp mũi, đôi môi, nụ hôn nhẹ nhàng rón rén.

Hai tay Hoài Niệm giấu trong chăn siết chặt ra gường.

Khi anh lại quấn lấy lưỡi trong miệng cô một lần nữa, bàn tay bắt đầu lộn xộn thì cô không thể kiềm chế được phản ứng của cơ thể mà cổ họng bật ra âm thanh, run rẩy.

Tịch Tử Việt điều chỉnh lại hơi thở, đứng lên, muốn cất bước rời đi thì tay áo âu phục bị kéo lại.

Hoài Niệm kéo ống tay áo anh lại, giọng nói khàn khàn vì dư âm của nụ hôn nóng bỏng, “Giám đốc Tịch… có gan làm tại sao không dám nhận?”