Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 30:

Cô ngẩn người ra, lập tức đứng lên. Vì đứng dậy quá mau, cơ thể lắc lư, Tịch Tử Việt kịp thời vươn tay ra vịn lấy cô.

Hoài Niệm đứng vững lại, rút tay ra. Cổ tay vừa lướt qua lòng bàn tay anh thì bị anh bắt được. Anh nắm chặt cô trong tay mình.

“Sao vậy?” Anh nhìn thấy rõ ràng sự phẫn uất trong đáy mắt cô.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nhưng mọi người ở đây đều nghe ra được sự quan tâm và lo lắng trong câu hỏi đơn giản này.

Người phụ nữ này là ai? Cô ta ở đây làm gì? Có quan hệ gì với Tịch Tử Việt?

Lúc này đây, cả đám nhân viên cao cấp của đài truyền hình đều muốn biết vấn đề này.

Hoài Niệm cắn cắn môi, mở miệng nói: “Tôi tới thu hình tiết mục, nhưng đã tính sai giờ, tiết mục đã thu hình xong.” Cô cố gắng rút tay mình ra, “Tôi phải đi.”

Bàn tay của Tịch Tử Việt giống như kìm sắt, rút hoài không ra. Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, Hoài Niệm không biết phải làm gì cho phải.

Tịch Tử Việt thản nhiên nói: “Vậy thì thu lại một lần nữa.”

Anh xoay người, nhìn về phía trưởng đài bên cạnh, “Có vấn đề không?”

Từ nãy giờ vẫn dựng đứng lỗ tai nghe ngóng bọn họ nói chuyện, trưởng đài lập tức bày tỏ: “Không thành vấn đề! Chỉ cần không phải trực tuyến, muốn thu lại mấy lần cũng được. Đã tốt thì có thể làm cho tốt hơn, hiệu quả hơn, cô thu hình tiết mục gì thế?”

Hoài Niệm trả lời: “ của truyền hình vệ tinh thời trang tạp kỹ.” Nói xong, ánh mắt của cô lướt qua góc bên kia. Mọi người trong tổ tiết mục vẫn còn đứng ở đó, chưa đi.

Phó trưởng đài phân quản các kênh truyền hình phản ứng rất nhanh, nói với đạo diễn bên kia: “Vừa đúng lúc mọi người vẫn còn ở đây, không cần hẹn trước, mau mau, thu hình lại lần nữa.”

Đạo diễn lộ vẻ khó xử: “ phải thu hình lúc 3 giờ, không còn studio để dùng.” Đây là tiết mục được coi trọng nhất, các nhà sản xuất đều là nắm lỗ mũi xem người.

Phó trưởng đài không chút do dự, nói: “Bên kia để tôi lo liệu, các người chỉ lo việc thu hình thôi.”

Đạo diễn là người hiểu chuyện, lập tức vỗ vỗ tay, “Đi thôi, trở về studio thu lại lần nữa. Tiểu Viên, thông báo cho những người khách mới kia, mau trở lại đây.”

Hiện trường nhanh chóng được huy động, trưởng đài tươi cười hỏi Tịch Tử Việt: “Tổng Giám đốc Tịch, chúng ta đi phòng họp chứ ạ?”

Tịch Tử Việt buông tay Hoài Niệm ra, Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm. Một giây kế tiếp, anh lại ôm lấy bả vai cô, kéo vào lòng.

Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm, từ tốn nói, “Tôi muốn xem tiết mục thu hình của bạn gái trước, hoãn cuộc họp lại lát nữa.”

Bạn.Gái___ mấy chữ này giống như sấm sét đánh xuống.

Trên mặt cấp dưới của Tịch Tử Việt hiện ra dấu chấm hỏi to tướng: Lão đại có bạn gái? Ông già độc thân ngàn năm đã tìm được đối tượng? Thật sự trở tay không kịp!

Người điều khiển tiết mục xanh mặt: … Hèn gì lớn lối như vậy! Mẹ nó, người đàn bà của Tịch Tử Việt! Mắt mù! Có mắt không tròng! Đây là thọt trúng ổ kiến lửa rồi!

Người qua đường đi xem đài truyền hình: Tịch Tử Việt chưa lập gia đình! Đã có bạn gái! Tin tức sốt dẻo!

Hoài Niệm bị đủ mọi ánh mắt nóng bỏng, tò mò, kinh ngạc, hâm mộ bao vây.

Nhưng cô không quan tâm tới đám người này, bởi vì trong lòng cô sôi trào sóng lớn, mãnh liệt lại hốt hoảng.

Bạn gái... Anh nói cô là bạn gái của anh…

Bộ dạng hoàn toàn khác xa so với cô, Tịch Tử Việt bình tĩnh thản nhiên, ôm bả vai Hoài Niệm nói: “Đi thôi, đi studio.”

Trợ lý rất biết điều, đón lấy túi xách trong tay Hoài Niệm. Ngay cả giỏ đeo cô mang trên vai cũng bị anh ta lấy đi.

Đạo diễn tươi cười đi phía trước dẫn đường, “Tổng Giám đốc Tịch, bên này bên này…”

Hoài Niệm ngơ ngác bị Tịch Tử Việt kéo đi về phía trước. Lúc lên thang lầu thì tinh thần không tập trung, vấp chân, Tịch Tử Việt kịp thời đỡ lấy cô. Hoài Niệm lấy lại tinh thần, đang lúng túng thì bị Tịch Tử Việt bế bổng lên, đi về phía trước.

Mắt Hoài Niệm lướt qua đầu vai của Tịch Tử Việt, nhìn tới đám người đang đợi dưới bậc cầu thang. Ánh mắt bọn họ nhìn cô giống như Thái hậu nương nương khiến Hoài Niệm càng thêm bối rối.

“Anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi được mà.” Cô nói nhỏ vào tai Tịch Tử Việt, kháng nghị.

Tịch Tử Việt vẫn nhìn về phía trước, bước chân không ngừng, không nhìn cô cũng như không có ý bỏ cô xuống.

Người chủ trì theo đuôi đám người cuối cùng, kéo tay áo Viên Nhã Văn, mặt oán hận, thấp giọng trách cứ: “Tại sao cô không nói cho tôi biết quan hệ của Hoài Niệm và Tịch Tử Việt? Không phải là cô đang hại tôi sao?!”

Sắc mặt của Viên Nhã Văn vô cùng khó coi, xanh đen biến thành màu đen, trang điểm dày cộm bao nhiêu cũng không che giấu được. Cô ả nhìn theo bóng lưng của hai người kia tới khi biến mất, ánh mắt ghen ghét, cắn răng nghiến lợi, nói nhỏ: “Tôi cũng không biết.”

Hai người đàn ông kia hoàn toàn khác nhau, một người là tai to mặt lớn một tay che trời, một người là cậu ấm cô chiêu lăn lộn dưới sự che chỡ của người kia.

Trong lòng Viên Nhã Văn ghen tỵ điên cuồng, oán hận tới cực điểm.

“Lát nữa phải tìm cơ hội chuộc lại lỗi lầm thôi…” Người chủ trì suy nghĩ, đi vài bước, thấy Viên Nhã Văn đứng ngây ngốc tại chỗ, nên kêu cô ả, “Đi đi,lo lắng làm gì! Không chụp hình à?!” So với sự thân thiện trước đây, giọng nói không còn kiên nhẫn nữa.

Không chụp? Tại sao không chụp? Vất vả lắm mới được cơ hội này.

Viên Nhã Văn lập tức điều chỉnh lại mình, mỉm cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, đuổi theo.

Ban đầu cô có thể leo được trên giường của Tịch Nghiệp thì bây giờ cũng có thể thu phục được Tịch Tử Việt.

Đàn ông thôi mà, đều là loại SZQ* thẳng đứng, đưa tới cửa không có chuyện không ăn.

*SZQ là Sheng Zhi Qi, có nghĩa là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©

Hoài Niệm bị Tịch Tử Việt ôm công chúa, đi thẳng vào studio.

Hiện trường đã được chuẩn bị kỹ càng cho tiết mục kế tiếp. Bởi vì sự việc xen giữa này mà tiết mục được điều động rất nhanh, bối cảnh sân khấu được dựng lại một lần nữa. Mọi người bận rộn khí thế ngất trời, không dám chậm trễ.

Tịch Tử Việt ngồi ở trung tâm thính phòng.

Hoài Niệm vẫn bị Tịch Tử Việt cường ôm, ngồi trên đùi anh, không được tự nhiên.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt anh__ anh vẫn nhìn cô chăm chú như vậy.

Ánh đèn trên đài sáng choang, dưới đài bóng người ẩn hiện. Đường nét của người đàn ông dưới ánh đèn đứt đoạn nửa sáng nửa tối, vừa sâu sắc vừa thần bí.

Cô nhìn không rõ vẻ mặt anh, nhưng có thể nhìn thấy nhiệt độ nóng rực từ đáy mắt anh.

Hoài Niệm chỉ nhìn anh không quá 3 giây mà mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống. Anh ta lại dùng ánh mắt ham muốn trần trụi tràn đầy tính xâm lược nhìn người! Đúng là lão già da thô thịt dày không biết xấu hổ!

“Tôi muốn đi nhà vệ sinh!” Cô giẫy giụa, trượt từ trên đùi anh xuống, bước nhanh ra ngoài.

Hoài Niệm tới bồn rửa tay ở phòng vệ sinh công cộng, vỗ nước lạnh lên mặt. Kể từ khi bắt đầu mối quan hệ với Tịch Tử Việt, cuộc đời của cô không ngừng xoay ngược như vòng xoáy. Đúng vậy, đôi bàn tay mạnh mẽ kia có thể thao túng một cách dễ dàng những kỳ ngộ của cô.

Phải làm sao đây? Cứ thuận theo mà thôi.

Cô không phải loại người xúi quẩy có đồ tốt đưa tới trước cửa không muốn cũng không bao giờ để bị thiệt thòi. Cô là người tầm thường sống ở thế gian này, muốn sống qua ngày, muốn kiếm đủ cơm ăn áo mặc. Người nhà của cô,bạn bè của cô, nhân viên của cô, đều phải dựa vào cô kiếm sống.

Hoài Niệm lấy hộp kem BB tùy thân, bột phấn và thỏi son màu hồng phấn trong túi xách ra, dùng tấm gương trước mặt sửa lại trang điểm.

Đang nhìn trong gương tô lại môi son thì hình bóng của người đàn ông cao lớn hiện ra trong mặt kính, càng ngày càng gần, cho đến khi đứng sát sau lưng cô.

Hai tay anh chống hai bên bồn rửa tay với cô ở giữa, nhìn cô trong gương.

Hoài Niệm bị hơi thở anh bao vây, khốn đốn từng tấc lòng, tâm thần không yên, tay run lên, son môi lệch ra bên ngoài.

Cô để môi son xuống, đang muốn rút khăn giấy bên cạnh ra thì cánh tay của Tịch Tử Việt đã đưa tới, rút cho cô một cái khăn giấy, xoay người cô lại, lau môi cô.

Hoài Niệm vừa đυ.ng phải ánh mắt anh thì lập tức rũ mi mắt xuống. Lông mi rung động liên tục giống như cánh ve sau cơn mưa hè.

Anh cầm khăn giấy quẹt lên môi cô, từng chút từng chút một, sức lực không mạnh, nhưng cũng không phải nhẹ, “Ai da…” Cô xoay mặt đi, thấp giọng kháng cự, “Đừng lau hết son môi của tôi, lát nữa còn phải lên ống kính.”

“Tôi không ăn son môi.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ổn trước sau như một.

Hoài Niệm sửng sốt, mới vừa nhận ra được ý tứ của anh thì anh đã để khăn giấy xuống, ôm lấy hông cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô mở to mắt, theo bản năng, nắm lấy vạt áo anh. Trái tim giống như ngã bùm vào đại dương không đáy, chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm, phập phồng theo đợt sóng.

Anh ôm cô lên, đặt trên bồn rửa tay, kìm chế đầu cô, dùng sức xâm nhập vào miệng cô càn quấy.

Âm thầm chịu đựng qua đi, một khi cướp đoạt đã bắt đầu thì giống như mãnh thú vừa mới được phóng thích, dừng lại không được, khóa lại không xong.

Mấy ngày không gặp, anh hận không thể nuốt chửng lấy cô.

Hoài Niệm không còn sức lực để kháng cự, chìm nổi theo đợt sóng, mất đi tự chủ, bị cuốn vào, bị nuốt hết… Cô từ nhắm mắt lại, cánh tay không chỗ nương tựa choàng ra phía sau tấm lưng rộng lớn của anh, ôm lấy anh.

“Trời…”

“Trời ơi…”

“Á trời…”

Một, hai, ba, bốn người đi vào… dội ngược trở lại, hít hơi nhìn một màn hôn kí©ɧ ŧìиɧ trên bồn rửa tay giữa công cộng.

Nhưng ngừng lại chưa được 3 giây thì họ đã bị cấp dưới của Tịch Tử Việt khách sáo mời ra ngoài.

Hoài Niệm không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu. Toàn thân cô như nhũn ra, đầu óc phình to, đôi môi tê dại, đầu lưỡi đau đau nhưng lại ngọt ngào. Có lúc anh như cuồng phong bão táp, có lúc lại dây dưa tỉ mỉ. Mỗi khi cô tưởng rằng anh sẽ buông tha cho cô thì anh lại đổi góc độ, tiếp tục giày vò.

Cuối cùng, cô đẩy anh ra, l*иg ngực phập phồng lên xuống, há miệng thở dốc.

Anh nhìn đôi môi ướŧ áŧ đỏ tươi của cô, giọng nói khàn khàn nhưng tràn đầy niềm vui, “Như vậy không cần tô son nữa rồi.”

Mặt Hoài Niệm ửng hồng tới tận mang tai, đẩy ngực anh ra, “Anh đi ra ngoài!”

“Tôi ở bên ngoài chờ em.” Tịch Tử Việt nếm được vị ngọt của kẹo, tạm thời thỏa mãn, xoay người bỏ đi.

Hoài Niệm vào phòng vệ sinh nữ, mệt lả dựa vào cánh cửa phòng, hồi phục nhịp tim cuồng loạn.

Chết mồ… Không xong rồi…

Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức đại BOSS của Đông Diệu, Tịch Tử Việt, tới đài truyền hình được loan truyền khắp nơi, bao gồm một ít nghệ sĩ đang thu hình cho các tiết mục của đài truyền hình cũng được thông báo.

“Tịch Tử Việt? Tổng Giám đốc của Đông Diệu Tịch Tử Việt? Nhà doanh nghiệp nổi danh?” Khi nữ minh tinh trẻ tuổi Dương Lộ nghe được trợ lý tung tin, lập tức để ly trà trong tay xuống.

“Đúng vậy! Đúng là anh ta! Em nghe nói Đông Diệu muốn đưa ra thị trường mô hình dành cho thanh niên thiếu nữ thời nay. Trước mắt còn chưa có tin đồn sẽ mời nhân vật nào làm người phát ngôn, không bằng chị thừa cơ hội này, đi theo anh ta tự đề cử mình thử xem?”

“Có thể à?” Dương Lộ có chút khẩn trương.

“Không thử thì sao mà biết? Bình thường làm gì có cơ hội tiếp xúc với vị này. Cơ hội khó tìm, nên nắm chắc! Coi như ra mắt cũng được, nói không chừng chị giống như mẫu người anh ta thích thì sao?”

Dương Lộ lấy dũng khí, nói: “Được, để chị thử một phen.”

Bên ngoài phòng vệ sinh, Tịch Tử Việt ngồi trên chiếc ghế nhân viên làm việc đưa cho anh. Không bao lâu sau, mấy nghệ sĩ nghe tin mà đến, có người làm bộ như tình cờ đi ngang qua, có người cởi mở bày tỏ sự khâm phục, có người đơn thuần chỉ là muốn được chào hỏi với anh một câu là đủ thỏa mãn rồi.

Tịch Tử Việt lãnh đạm xa cách, nhưng không mất phong độ.

Dương Lộ đứng một bên ngắm nhìn, không nghĩ tới Tịch Tử Việt còn trẻ và đẹp trai như vậy, toàn thân toát ra khí chất nhân sĩ thành công giống như kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố thúc tình vậy.

Cô nàng ngấm ngầm khuyến khích chính mình, quyết định không buông tay đánh một trận, tự đề cử.

“Tổng Giám đốc Tịch…” Dương Lộ cười tủm tỉm tiến lên, đứng bên cạnh Tịch Tử Việt giống như chú cún con nịnh nọt người chủ yêu quý của mình, cổ áo chữ V trễ xuống thật thấp, lộ ra phong cảnh tươi mát.

Tịch Tử Việt liếc cô nàng một cái.

Từ phòng vệ sinh đi ra, vừa đúng lúc Hoài Niệm nhìn thấy hình ảnh nữ minh tình này vẫy đuôi với Tịch Tử Việt.

“Em là người ái mộ đáng tin cậy của Đông Diệu, cũng là người ái mộ của ngài, rất sùng bái ngài.” Dương Lộ nâng điện thoại di động trong tay lên, cười tươi như hoa, “Nhất định ủng hộ hàng nội địa, ủng hộ công ty trong nước.”

“Hàng nội địa không phải chỉ dựa vào tinh thần chủ nghĩa dân tộc mà quật khởi, mà còn phải dựa vào phẩm chất.” Giọng nói của Hoài Niệm vang lên.

Dương Lộ xoay người, đối diện với ánh mắt không vui của một cô gái mặt mũi xinh đẹp, dáng điệu quyến rũ.

Diễn viên con lộ nào, chạy tới đây phá hủy sàn diễn của cô?

Dương Lộ giận tái mặt, đang muốn trả đũa, ai ngờ Hoài Niệm không thèm nhìn mặt của cô ta, xoay người bỏ đi.

… Lát nữa sẽ tìm mày tính sổ! Dương Lộ quay đầu lại, đang muốn tiếp tục nịnh bợ Tịch Tử Việt, lại thấy Tịch Tử Việt đứng lên, sải bước đi về phía trước, tới bên người cô gái kia, ôm vai cô ta.

Dương Lộ đớ mặt ra: “...”

Hai người đi xa, người đại diện vội vàng tiến lên, kéo cô nàng qua một bên, “Người vừa rồi là bạn gái của anh ta! Chị liếc mắt đưa tình với Giám đốc Tịch ngay trước mặt chánh cung nương nương của người ta, muốn gây sự à!?”

“Tại sao em không nói sớm!”

Hoài Niệm không nói câu nào trên đường đi, Tịch Tử Việt đi chung với cô về studio. Sân khấu được bố trí đâu vào đấy, người xem ở hiện trường đã vào vị trí. Ban tổ chức chương trình đã chuẩn bị cho Tịch Tử Việt hàng ghế đầu, vừa có thể nhìn rõ sân khấu, vừa có thể tránh được máy quay hình.

Hoài Niệm nhìn thấy anh ngồi đàng kia, không nhịn được tiến phía trước nói: “Không phải anh nói muốn đi họp sao? Đừng ở đây lãng phí thời gian.”

“Ở chung với em chưa bao giờ là lãng phí thời gian cả.” Anh nhìn cô nói, giọng nói bình tĩnh, thái độ thong dong.

Hoài Niệm nóng mặt lên, thu hồi tầm mắt, xoay người hướng về phía sân khấu.

Hàm răng cắn môi dưới, cắn tới mức in cả dấu răng, đến lúc buông ra, khóe môi hơi sưng lên.

Bởi vì Tịch Tử Việt ngồi xem, cả đám lãnh đạo đi chung cũng ở lại, một đội hình khán giả phô trương chưa từng thấy bao giờ. Mỗi người trong tổ tiết mục đều là Alexander*.

*Alexander The Great là vị vua của Hy-lạp cổ xưa.

Đạo diễn cũng không phải là người ngu, nhanh chóng chỉnh sửa kịch bản và tiết tấu. Lần này thu hình lại đều lấy Hoài Niệm làm trung tâm, cung cấp cho cô đầy đủ đất diễn, mấy vị khách mời khác đều trở thành người làm nền.

Không khí tiết mục rất vui vẻ, tiến triển thuận lợi cho đến phân đoạn cuối cùng. Đó là phần người xem ở hiện trường đề ra câu hỏi có liên quan tới vấn đề ăn mặc thường ngày.

Một người đứng dậy hỏi: “Viên Nhã Văn, trước kia cô là đối tác của Niệm Niệm Bất Vong, sau đó tự ra riêng, dựa vào sao chép những tác phẩm của Hoài Niệm mà lập nghiệp, còn có ác ý chèn ép Niệm Niệm Bất Vong. Hiện tại cô và Hoài Niệm đều có mặt ở đây, có phải cô nên cho cô ấy một câu trả lời hợp lý không?”

Mọi người trên đài dưới đài bị trái bom nặng ký này làm kinh sợ. Viên Văn Nhã không ai để ý vẫn đứng gần sân khấu nhất đột nhiên trở thành tiêu điểm bị mọi người soi mói. Ánh đèn sáng chói chiếu lên mặt cô ả, cô ả khó chịu cúi đầu, thoạt nhìn giống như người có tật giật mình.

Lại có người khác đứng lên nói: “Nghe nói cô đoạt bạn trai của cô ấy trước, sau đó đâm một cú sau lưng sao chép lại các tác phẩm của cô ấy, âm thầm ký kết đơn đặt hàng đền tiền khổng lồ, trước khi chuyện bại lộ thì phủi mông bỏ đi không còn một mống, để lại lỗ thủng to đùng cho nhà người ta… Mọi người trong vòng đều biết những chuyện đạp đổ này.”

Hiện trường vang lên từng đợt tiếng xì lẫn tiếng boo liên tiếp của khán giả.

Lại có một người nhận lấy mi-crô, “Cô còn mặt mũi nào đứng bên cạnh Hoài Niệm trên sân khấu vậy? Cô không sợ cô ấy đánh chết cô sao?”

“Cô có biết cái gì gọi là liêm sỉ không? Kẻ thứ ba không biết xấu hổ!”

“Người như cô không xứng đứng trên sân khấu này! Cút xuống đi!”

Từng người dưới sân khấu giành nhau mi-crô mắng cô ta.

Sắc mặt Viên Nhã Văn trắng bệch, cơ thể bắt đầu có chút run rẩy. Những biểu cảm nhỏ nhoi nhất trên mặt cũng không thể nào được che giấu dưới ống kính và ánh đèn chói rọi. Cô ả muốn chạy trốn xuống đài, nhưng lại bị khách mời bên cạnh níu lại, lớn tiếng nói: “Không ngờ cô là thứ người như thế này, phần tử cặn bả không nghề! Cô cho khán giả ở hiện trường, cho Hoài Niệm một lời giải thích đi!”

Người chủ trì là một người tinh ranh, Viên Nhã Văn đắc tội với người đàn bà của Tịch Tử Việt, không đạp thêm một cú sao được. Cô ta cầm mi-crô lên nói: “Nhóm tổ chức tiết mục không điều tra rõ ràng tư cách của khách mời, đây là sơ xuất của chúng tôi. Văn hóa cổ điển Trung Quốc bắt nguồn từ thời xa xưa, truyền lại phẩm chất tinh thần cho thế hệ sau…”

Không biết có người nào đó ném con búp bê trong tay về phía Viên Nhã Văn, để rồi càng ngày càng nhiều người cầm gì trong tay cũng ném về phía cô ả. Bình nước suối, đèn cây huỳnh quang, hộp bánh bích quy, vật kỷ niệm, tất cả đều ném về phía Viên Nhã Văn. Hiện trường hỗn loạn, người chủ trì muốn nói cũng không thốt ra được lời nào.

Viên Nhã Văn không nhịn được nữa, ôm đầu chạy thục mạng. Mấy khán giả nữ ở hàng trước chạy lên sân khấu, chặn đường cô ả lại, lôi kéo tóc, đấm đá. Viên Nhã Văn hét lên, hỗn loạn té nhào. Tay đấm chân đá như mưa giáng xuống người cô ta.

Người chỉ huy sân khấu vẫn lặng lẽ quan sát sắc mặt của Tịch Tử Việt. Từ lúc nhục mạ đến ném đồ, thậm chí đả thương người, ông ta nên sớm khởi động máy khẩn cấp, điều động bảo vệ tới dẹp loạn. Nhưng vẻ mặt của Tịch Tử Việt vẫn bình tĩnh, bọn họ không đoán được, có phải trận đại loạn này là cố tình gây ra hay không, cho nên không dám tự mình ra tay.

Vì vậy, tất cả những người có quyền lên tiếng lại để cấp dưới của mình ngồi im nhìn hiện trường nổi loạn.

Người leo lên sân khấu ngày càng nhiều, cuộc diện có chút mất khống chế. Lúc này Tịch Tử Việt mới quay đầu lại nói: “Vào can thiệp đi.”

Anh đứng lên, bước nhanh lên sân khấu, ôm Hoài Niệm đang bị bầy người đẩy lui về phía sau không ngừng vào ngực, mang cô xuống đài.

Anh ôm thẳng cô ra khỏi studio. Hoài Niệm vẫn còn chưa tỉnh hồn, cô hoàn toàn không nghĩ tới quá trình lại diễn biến thành như vậy. Mặc dù khán giả vì cô ra mặt, nhưng phương thức kiểu này thật sự rất đáng sợ…

Hiện trường hỗn loạn trở lại bình thường rất nhanh, Viên Nhã Văn co quắp trên mặt đất, ôm mình thật chặt, vừa run rẩy vừa khóc. Người chủ trì gọi bác sĩ y tá tới kiểm tra vết thương cho cô ta.

Rốt cuộc, buổi thu hình lại trong ồn ào hỗn loạn cũng hạ màn.

Tịch Tử Việt mang Hoài Niệm vào phòng họp. Hoài Niệm giựt tay lại muốn bỏ đi, “Các người đang thảo luận thì tôi đợi làm gì! Tôi phải trở về!”

Trợ lý bố trí một chiếc ghế dài, Tịch Tử Việt ngồi xuống, kéo luôn Hoài Niệm, đặt cô lên đùi.

Nhân viên cao cấp của đài truyền hình lục tục đi vào, Hoài Niệm lúng túng, vùng vẫy trong ngực Tịch Tử Việt, thấp giọng nói: “Anh để tôi ra ngoài đi!”

Tịch Tử Việt nói bên tai cô: “Có thể đi ra ngoài, nhưng phải chờ tôi.”

“Tại sao tôi phải…”

“Vậy cứ đợi ở đây.” Anh siết lại hông cô, kiềm chế cô trong ngực mình.

Người của đài truyền hình không chỉ nhìn thấy một màn này, từng người thấp giọng cười thầm.

Người của Đông Diệu thì vô cùng tò mò, nhưng lại kiềm chế, lặng lẽ quan sát Hoài Niệm.

Viên chức ở Đông Diệu rất chắc chắn, ông chủ lớn là người đàn ông không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©. 24 tiếng đồng hồ dài đăng đẳng, nếu không phải đang nói chuyện công sự thì cũng là đang trên đường nói chuyện công sự. Rượu thịt xã giao nhất định từ chối khéo, muốn nhét mỹ nữ cho anh ta cũng nhét không được.

Kể từ khi anh sa thải một nữ thư ký tiến sĩ Havard ngực lớn eo thon chân dài xinh đẹp vì một lỗi lầm nho nhỏ thì mọi người đều biết, trong mắt anh, chỉ có nhân viên xuất sắc và không xuất sắc, không hề phân biệt là nam hay nữ.

Mà người trong ngành đều đưa ra một nhận thức chung về anh: một nhà doanh nghiệp nghiêm túc đứng đắn, loại làm việc quá tải, hệ cấm dục, đừng bao giờ nghĩ tới muốn tạo ra những cơ hội rượu gái đường ngang ngõ tắt này cho anh ta.

Cho nên, không lẽ đây chính là nắng hạ gặp mưa rào cây vạn tuế nở hoa?

Ông chủ lớn không gần nữ sắc của bọn họ lại nói những lời thân mật như vậy với một cô gái!

Còn là không hề khiêm tốn, không hề kiêng kỵ!

Hoài Niệm biết ánh mắt của mọi người âm thầm lượn quanh trên người cô, ngượng ngùng bối rối hận không thể chui vào lòng đất cho xong. Cô không còn cách nào khác phải thỏa hiệp: “… Anh để tôi ra ngoài, tôi sẽ đợi anh.”

Tịch Tử Việt vuốt vuốt mấy sợi tóc của cô: “Ngoan.”

Anh buông tay ra, cô vội vàng chạy ra ngoài.

Cuộc họp chính thức bắt đầu, không khí trở nên nghiêm túc.

Hoài Niệm chờ bên ngoài, lấy điện thoại di động ra đọc e-book gϊếŧ thời gian.

Đạo diễn ngồi bên cạnh cô, bắt đầu bắt chuyện, “Hoài Niệm, cảm nhận về chương trình tạp kỹ của cô rất đa dạng, nếu được, cô có muốn trở thành khách mời bình luận thường xuyên cho tiết mục của chúng tôi không?”

Hoài Niệm quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt chứa đựng nghi ngờ, “Tôi có thể à?”

Đạo diễn lại nói: “Thật ra thì chúng tôi đã sớm muốn thay đổi, chỉ là chưa tìm được người thích hợp. Đối với thời trang, cô rất có mắt nhìn, thẩm mỹ hạng nhất, còn có thể cắt may thiết kế. Bộ dạng lại được khán giả yêu thích, làm khách mời bình luận thường trú là thích hợp nhất. Đối với cô, đây cũng là việc có lợi. Cô có thể tận dụng mọi thứ tuyên truyền nhãn hiệu của mình. Dĩ nhiên, bản thân cô chính là quảng cáo sống, chỉ cần có người ái mộ, hiệu ứng của nhãn hiệu không cần phải lo.”

Hoài Niệm im lặng một hồi, sau đó mỉm cười nói: “Vậy chúng ta tìm thời gian ngồi xuống nói chuyện?”

“Được, lưu lại số điện thoại?” Mặt mày đạo diễn hớn hở.

Làm gì có chuyện muốn thay đổi từ sớm, bất quá chỉ vì quan hệ với Tịch Tử Việt mà thôi. Trong lòng Hoài Niệm hiểu rõ, nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội này. Hệ thống thời trang truyền hình, đây chính là đường lối tuyên truyền tuyệt vời nhất, so với bỏ ra hơn mười triệu tiền quảng cáo trên các chương trình TV lại càng có hiệu quả hơn.

Cuộc họp kết thúc, Tịch Tử Việt bước ra đầu tiền.Vẻ mặt của những người theo sau đều nhẹ nhõm, có vẻ đã đạt được kết quả như mong muốn.

Trưởng đài nói: “Để ăn mừng đài của chúng ta hợp tác vui vẻ với Đông Diệu, tối nay chúng tôi mời khách, đi khách sạn InterContinental.”

Phó trưởng đài cười nói: “Khó được dịp Tổng Giám đốc Tịch nể mặt, vinh dự lớn lao.” Rồi hướng về phía đạo diễn nói: “Gọi hết mọi người trong tổ tiết mục của ông lại đây, còn có mấy người tham dự thu hình hôm nay nữa. Mọi người cực khổ rồi, cùng nhau thả lỏng một chút.”

Tịch Tử Việt kéo tay Hoài Niệm rời khỏi đài truyền hình, xe đã đợi bên ngoài, tài xế mở cửa xe cho bọn họ.

Hoài Niệm không chịu lên xe, “Tôi phải về, tôi không muốn tham gia xã giao của mấy người.”

Tịch Tử Việt ôm cô nhét vào xe, sau đó lên theo, đóng cửa lại.

“Anh…” Hoài Niệm ngồi còn chưa vững thì đã bị Tịch Tử Việt ôm lên đùi.

Anh ôm cô, nghiêm mặt nói: “Tôi không uống rượu, em giúp tôi ngăn cản.”