Tịch Tư Viễn đưa Hoài Niệm tới tiệm, không kiêng nể, vừa ý cái nào lấy cái đó, hào khí lộ ra ngoài. Nhân viên cửa tiệm cười híp mắt đi theo bọn họ. Loại ông chủ dễ thương nghe vui tai nhìn vui mắt kiểu này thì mỗi ngày tới thêm vài chục người cũng không sao.
Những khách hàng khác trong tiệm bắt đầu đưa mắt nhìn Tịch Tư Viễn. Có mấy cô gái trẻ tuổi nhịn không được nói với Hoài Niệm: “Con trai của chị thật dễ thương!”
“Đây không phải là…” Hoài Niệm muốn giải thích, nhưng rồi ngừng lại, cần gì phải giải thích với người xa lạ chứ. Cuối cùng cô cũng chỉ nói lời cảm ơn.
“Nhìn dáng dấp của hai người, mẹ xinh đẹp mới có thể sinh ra em bé thông minh như thế này!” Cô gái hâm mộ nói.
…Dáng dấp giống lắm sao? Hoài Niệm mỉm cười.
Lúc tính tiền, Hoài Niệm móc tiền từ trong túi xách ra. Tịch Tư Viễn lại lấy điện thoại di động ra: “Mẹ, để con trả! Con dùng Alipay!”
Cậu nhóc mở Alipay ra rất nhanh, quẹt vào mã số, mấy ngàn đồng được trả qua hệ thống mạng.
Không chỉ có Hoài Niệm, nhân viên thu tiền và những người khách đứng xếp hàng trả tiền phía sau cũng giật mình. Chỉ một đứa bé mà có nhiều tiền trong tài khoản Alipay như vậy, cha mẹ chắc là khỏi phải nói rồi.
Ra khỏi cửa tiệm, Tịch Tư Viễn nói với hai hộ vệ đi theo: “Chú ơi, có thể xách đồ dùm mẹ cháu không?”
Hai người tiến lên ngay lập tức, nhận lấy bao lớn bao nhỏ.
“Ba con để mặc con tiêu tiền vậy sao?” Hoài Niệm tò mò hỏi.
Tịch Tư Viễn lắc đầu, “Ba nói tiêu tiền cũng là một loại năng lực.”
Hoài Niệm: “...”
Người bình dân không thể nào bắt chước cách giáo dục của Tổng Giám đốc bá đạo này.
Hoài Niệm dẫn Tịch Tư Viễn đi tiệm đồ ngọt. Lúc đi ngang qua một trụ cột bằng kiếng, Hoài Niệm dừng lại, Tịch Tư Viễn cũng dừng theo. Hoài Niệm ngồi xổm xuống, nhìn mình và cậu bé trong gương, không thể không nói: “Cục cưng, chúng ta thật sự có nét giống nhau đó.”
Cũng là vầng trán rộng, cặp mắt giống nhau, thậm chí khuôn mặt cũng giống, càng nhìn lại càng thấy giống.
Khó trách cô cảm thấy cậu bé này dễ thương quen mặt như vậy, càng không thể từ chối cậu bất cứ điều gì, chẳng lẽ là vì nó giống cô?
“Người khác giống mẹ, con cũng giống mẹ!” Tịch Tư Viễn khoái chí với sự phát hiện này, nhảy cẫng lên ôm cổ Hoài Niệm, giống như cho rằng cô thật sự là mẹ ruột của mình vậy.
Hoài Niệm không khỏi bật cười, duyên phận này quả thật kỳ diệu.
Hai người ngồi ăn đồ ngọt trong tiệm, Hoài Niệm dạy bảo Tịch Tư Viễn: “Cưng ngoan, cháu không thể gọi dì bằng mẹ.”
“Tại sao?”
“Mẹ ruột của cháu biết được sẽ rất buồn.”
Tịch Tư Viễn xụ mặt, buồn buồn nói: “Con không biết mẹ ruột là ai.”
Hoài Niệm kinh ngạc, “Cháu chưa từng nhìn thấy mẹ hả?”
Tịch Tư Viễn lắc đầu: “Ba nói, mẹ ở rất xa.”
“Vậy tại sao ông ấy không dẫn cháu đi tìm mẹ?” Hoài Niệm tò mò hỏi.
“Chắc mẹ mất rồi.” Tịch Tư Viễn cắn cắn cái muỗng, kem cũng không thèm ăn, âm thanh thật thấp buồn buồn, “Chỉ có người chết mới ở một nơi rất xa mà thôi.”
Hoài Niệm cảm thấy có lỗi gợi lên sự thương tâm của cậu bé, chặn lại nói: “Ba sẽ tìm cho Tư Viễn một người mẹ biết yêu thương cháu.”
Tịch Tư Viễn ngẩng đầu lên nhìn Hoài Niệm, cặp mắt long lanh nước tràn đầy mong chờ, “Con chỉ muốn mẹ làm mẹ con thôi. Mẹ, mẹ làm mẹ con đi, được không?”
Trong khoảnh khắc tưởng nhớ đặc biệt kia, lý trí của Hoài Niệm đè lại sự xung động thốt lên tiếng “Được”, từng bước dụ ngọt, nói: “Làm mẹ cháu thì phải gả cho ba cháu, nhưng dì và ba cháu không có tình cảm. Người không có tình cảm thì không thể kết hôn. Cục cưng ngoan, cháu đáng yêu như vậy, sau này sẽ tìm được một người mẹ rất thương rất thương cháu.”
“Con không thèm! Mẹ chính là mẹ của con!” Tịch Tư Viễn giở trò lì lợm.
Hoài Niệm không biết phải làm sao, nhưng lại rất đau lòng.
Nếu như không phải thiếu hụt tình thương của mẹ, cậu bé sẽ không ỷ lại cô mà gọi mẹ.
Tịch Tư Viễn múc ra một muỗng sầu riêng, cánh tay nhỏ bé chìa tới gần miệng Hoài Niệm, “Mẹ, con sẽ đối xử với mẹ thật tốt. Sau này ngoại trừ ba ra, con sẽ là người đối với mẹ tốt nhất.”
Bộ dạng tiểu quỷ của cậu bé này khiến cô bật cười, trong lòng tràn đầy cảm động.
Trong lúc bất chợt, cô thật ghen tỵ với Tịch Tử Việt. Tại sao anh ta lại có một đứa con trai đáng yêu như thế này!
Lúc Tịch Tử Việt chạy tới trung tâm thương mại đón người thì Hoài Niệm đang chơi lâu đài khí hơi* với Tịch Tư Viễn. Bên trong có rất nhiều trẻ con khác, còn có cả mấy bà mẹ trẻ tuổi đi chung với con mình. Dĩ nhiên, người phụ nữ và con trai của anh là chói mắt nhất.
* Lâu đài khí hơi: tiếng Anh nó thường gọi là bouncing castle, mình không biết tiếng Việt gọi là cái gì, nên dịch sát nghĩa tiếng Trung nghen. Lâu đài được thổi phồng bằng khí hơi, đệm chơi an toàn, tắt máy đi thì nó xẹp xuống như bong bóng vậy.
Tịch Tử Việt đứng ở bên ngoài, nhìn Hoài Niệm và Tịch Tư Viễn rượt bắt nhau trong lâu đài khí hơi mà ánh mắt thật dịu dàng.
Anh không gọi bọn họ, yên lặng chờ đợi bên ngoài.
Cũng là Tịch Tư Viễn nhìn thấy ba trước, chạy ào về phía bên này, “Ba!”
Tịch Tử Việt cúi người, bế bổng con trai ra ngoài. Hoài Niệm cũng vừa tới, thấy Tịch Tư Viễn đã ra ngoài, tính đi về phía cổng bên kia. Tịch Tử Việt giao con trai lại cho trợ lý, bắt lấy cánh tay Hoài Niệm. Cô sửng người, dừng bước lại, Tịch Tử Việt duỗi tay ra, giống như ôm em bé, bế cô ngang hông. Hoài Niệm kêu nhỏ một tiếng, bị nhấc bổng ra ngoài.
Loại công chúa ôm lưu loát tự nhiên, từ soái ca mỹ nữ, thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh.
Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm ngồi xuống ghế dài bên cạnh, trợ lý mang đôi giày ủng của Hoài Niệm tới, để trên mặt đất. Hoài Niệm mất tự nhiên, đang muốn ngồi xuống bên cạnh mang giày thì Tịch Tử Việt đã cúi người, cầm giày lên, mang vào cho cô. Cơ thể anh nghiêng về phía trước, cô không thể không ngã về phía sau, buộc phải dựa vào vai anh.
Cô nắm lấy bả vai áo anh, nhìn năm ngón tay thon dài của người đàn ông kia mang giày vào, kéo khóa giày lên cho cô, tiếp đó cầm chiếc giày còn lại lên, lập lại động tác. Động tác mang giày của anh thật cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Hoài Niệm nghe được trái tim mình đập loạn một hồi.
Tịch Tử Việt mang xong giày, ngồi thẳng dậy, kéo vai Hoài Niệm sang, ánh mắt hai người giao nhau. Hoài Niệm rơi vào đáy mắt yên lặng sâu thẫm, mặt cô đỏ bừng, mắt mở to. Anh nghiêng người tới gần cô, càng ngày càng gần. Cô có cảm giác mình bị hút vào đại dương mênh mông, toàn thân không thể cử động, toàn bộ ý thức trở nên trống rỗng…
“Mẹ___” Giọng của của Tịch Tư Viễn vang lên, kéo Hoài Niệm trở hiện thực. Cô lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy Tịch Tử Việt như đang muốn hôn mình ra, hốt hoảng đứng dậy.
Tịch Tư Viễn cầm tay Hoài Niệm, thấy ba mình giống như rất khó chịu mà không hiểu vì sao.
Tịch Tử Việt hắng giọng, đứng dậy. Anh cũng không phải là loại người làm những chuyện không thích hợp trước công chúng, nhưng mới vừa chạm phải ánh mắt vừa xấu hổ vừa sợ hãi của cô mà nhịn không được, muốn hôn một cái.
Tới giờ cơm trưa, Hoài Niệm bắt đầu sốt ruột, giống như đang ngồi trên đống than. Tịch Tư Viễn ngồi bên cạnh cô, Tịch Tử Việt ngồi đối diện. Cô không biết lúc nãy xảy ra chuyện gì mà bây giờ tâm thần không yên, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hoài Niệm giống như đà điểu cúi đầu ăn, từ đầu tới cuối, lỗ tai nóng rực bị tóc dài che phủ.
Cũng may không khí trong nhà hàng Tây lịch sự yên tĩnh, bộ dạng im lặng ngại ngùng này của cô cũng không phải quá kỳ lạ.
Bọn họ ăn cơm ở lầu sáu của trung tâm thương mại, sau khi ăn xong thì lấy thang máy đi xuống. Thang máy dừng lại ở tầng 3, có mấy người đi vào. Tịch Tử Việt ôm vai Hoài Niệm, kéo cô sát lại ngực mình. Hoài Niệm bị ép dựa vào l*иg ngực anh, vùi đầu, không nhúc nhích. Hai tay thọc trong túi áo không ngừng khẩy khẩy móng tay. Tinh thần hốt hoảng, không biết mình đang suy nghĩ cái gì, không biết vì sao mình lại khẩn trương.
Thang máy tới nhà để xe lầu hai, Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm ra thang máy, Tịch Tư Viễn được trợ lý ôm trong lòng. Đoàn người lên xe, lên đường tới phi trường.
Trong xe, trợ lý lái xe, Tịch Tử Việt ngồi bên cạnh tài xế, Hoài Niệm và Tịch Tư Viễn ngồi phía sau.
Cách xa hơi thở của Tịch Tử Việt, toàn thân cô nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dần phục hồi.
Trong máy bay khoang hạng nhất, Tịch Tư Viễn chìm vào giấc ngủ trong chốc lát, Hoài Niệm giả vờ nhắm mắt ngủ say. Một bàn tay ấm áp bao phủ tay cô, nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình.
Cô vẫn không nhúc nhích, giả bộ ngủ thϊếp đi.
Một lát sau, hơi thở của người bên cạnh trở nên đều đặn, giống như đã ngủ say.
Hoài Niệm từ từ mở mắt ra, nhìn sang một bên, thấy Tịch Tử Việt tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt ngủ say. Cô an lòng nhìn kỹ anh, lông mày to đen, lông mi thẳng tắp, môi khép lại thành một đường. Hai mắt khép kín mà cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự cường tráng. Một vành đen nhạt bao quanh hốc mắt lộ ra sự mệt mỏi.
Hoài Niệm không hề biết, đêm vừa rồi ở lại với cô, Tịch Tử Việt vừa xoa nắn bụng cho cô vừa đọc văn kiện cả đêm.
Cô lẳng lặng nhìn anh, từ nếp nhăn nhàn nhạt trên khóe mắt tới hầu kết trên cổ, rồi dời xuống cặp chân dài đang duỗi thẳng…
Đột nhiên cô nhắm mắt lại, tựa lưng ra ghế ngồi.
Như vậy không được, thật sự không thích hợp.
Máy bay hạ cánh, cho dù Tịch Tư Viễn làm nũng thế nào, Hoài Niệm vẫn mượn cớ công ty có việc, từ chối lời yêu cầu ăn cơm tối chung với nhau.
Tịch Tử Việt nhìn Hoài Niệm lên taxi, vỗ vỗ đầu con trai: “Đây là cách giải quyết của con?”
Tịch Tư Viễn chu môi, nói ô ô: “Làm được một nửa. Mẹ đã để cho con gọi là mẹ.”
*****
“Tôi hi vọng một nửa kia của mình cao 1m80 trở lên.”
“Đàn ông không biết xuống bếp, tôi không gả.”
“Tôi không thích đàn ông gầy yếu, không có cảm giác an toàn.”
“Tôi không thích thanh niên đeo mắt kiếng.”
“Hôn nhân là xa xỉ phẩm, cần kinh tế chống đỡ. Tôi có thể nói yêu đương với người không có tiền, nhưng sẽ không gả cho người nghèo.”
“Tôi có thể uống loại rượu mạnh nhất, cũng có thể một mình vượt qua trời đông giá rét.”
“Tôi sẽ không ngồi trong xe BMW của đàn ông mà khóc. Tôi phải tự mình mua được một chiếc Porsche, trang điểm thật đẹp, sau đó lái xe đến chỗ hẹn.”
vừa phát sóng thì Tịch Tử Việt và Tịch Tư Viễn ngồi trước TV, cùng nhau xem chương trình.
Vẻ mặt Tịch Tư Viễn nghiêm túc không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, gãi gãi đầu nhìn mẹ trong TV, đầu dưa nhỏ đang thu thập tin tức hữu dụng. Đột nhiên cậu nhóc nhảy dựng lên, cao hứng không thôi, nói: “Ba! Ba chính là người mẹ muốn tìm!”
Tịch Tử Việt lườm cậu nhóc một cái.
Tịch Tư Viễn xòe đầu ngón tay ra, bộ dạng kiểm tra lại, “Ba cao 1m80, biết nấu cơm, không đeo mắt kiếng, đô con, có tiền.” Cậu bé ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực: “Ba, người mẹ muốn kiếm chính là ba đó! Ba lên TV đi, mẹ sẽ chịu ba liền!”
Tịch Tử Việt quay đầu lại nhìn người phụ nữ trên màn hình. Ông kính lướt qua khách mời nam mới, ánh mắt của Chu Mục Thâm nhìn cô nóng bỏng.
Tịch Tử Việt tắt TV đột ngột, ném hộp điều khiển sang một bên, sắc mặt đen thui.
Kỳ mới nhất của vừa mới phát ra đêm đó, số lựa chọn 12 là từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo. Nhan sắc, trang phục của cô và những ngôn luận tràn đầy tính chất soi mói đều trở thành đề tài bàn tán của dân mạng.
Cùng lúc đó, các công ty quảng bá hệ thống mạng lưới gây ra tiếng sóng, nghiên cứu thảo luận quần áo cô mặc. Số lượng các cô gái nhiệt tình yêu thích văn hóa cổ điển rối rít gia nhập cuộc thảo luận tăng vọt. Mấy ngày kế tiếp, lượng thăm viếng cũng như mua bán của cửa tiệm tăng lên rõ ràng. Số lượng người ái mộ tài khoản Weibo cá nhân của Hoài Niệm cũng tăng từ số ngàn lên tới mười mấy ngàn.
Trận đầu thắng lợi, mọi người trong công ty vui mừng khôn xiết. Vì muốn kết quả lần sau tốt hơn, thậm chí bọn họ còn bắt Hoài Hiện diễn tập hóa trang.
Đài truyền hình của thành phố S có tiết mục chương trình dạy người ta cách ăn mặc, chủ đề kỳ tiếp theo chính là về trang phục đời Đường. Công ty tự mình đề cử, vì Hoài Niệm mà tranh thủ tham gia cơ hội thu hình.
Hoài Niệm nói: “Thường xuyên lộ mặt như vậy có được hay không? Ý đồ quá lộ liễu?”
Thẩm Mông Lam nói: “Chẳng lẽ một người con gái độc thân 26 tuổi bán quần áo lại không thể tìm bạn đời được à?”
Giám đốc tiếp thị nói: “Chẳng lẽ một cô chủ tham gia tiết mục tìm bạn trăm năm lại không thể phấn đấu vì sự nghiệp sao?”
Mọi người trong công ty: “Không có cơ hội lộ diện mới đáng sợ! Nổi tiếng mới chính là con đường làm vua!”
Hoài Niệm yên lòng. So với chương trình hẹn hò, dĩ nhiên cô thích tham gia loại tiết mục thời trang thời thượng này hơn. Mặc dù chuyên mục thời trang này không có lượng view cao như , nhưng người xem của nó cũng có thể trực tiếp chuyển hóa thành công suất tiêu thụ.
Hoài Niệm nhận được điện thoại thông báo bên đài truyền hình, thời gian thu hình của chương trình là ba giờ chiều thứ sáu, cho nên cô tự mình chuẩn bị mấy bộ trang phục trụ cột mang đi.
Hoài Niệm coi thêm mấy tiết mục trước, đọc lại kịch bản ban tổ chức chương trình gởi tới, muốn nắm rõ trong lòng.
Hôm nay là thứ sáu, cô ăn cơm trưa xong thì đi tới đài truyền hình. Mặc dù thời gian thông báo là 3 giờ, nhưng hành trình này đặc biệt quan trọng, cho nên cô muốn tới trước một hai giờ, lỡ như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì còn có thời gian bù vào.
Trước khi lên đường, Hoài Niệm nhận được điện thoại của Tịch Tư Viễn.
“Mẹ, tối nay chúng ta ăn cơm chung có được không?”
“Thật xin lỗi nha cục cưng, dì có việc, có lẽ không kịp ăn ăn tối đâu.” Chương trình thâu hình làm gì có thời gian chính xác.
“Mẹ, cục cưng đã mấy ngày không gặp mẹ. Cục cưng nhớ mẹ lắm.” Tịch Tư Viễn làm nũng một cách ngọt ngào.
“Dì cũng nhớ cục cưng của dì mà…” Hoài Niệm mềm giọng, trong lòng như sắp tan chảy. Cô thật sự rất nhớ nó, tối hôm qua nằm mơ còn thấy nó. Không hiểu vì sao mỗi lần chung đυ.ng thân mật với cậu nhóc này lại tự nhiên giống như vậy, cứ y như nó là con ruột của mình mà siết nó vào lòng.
Bên kia điện thoại, Tịch Tử Việt tựa người vào sofa vừa nhắm mắt lại dưỡng thần vừa nghe giọng nói phát ra từ loa điện thoại.
Cô chưa bao nói chuyện với anh bằng giọng nói mềm mỏng như vậy…
Anh kéo cà vạt trên cổ ra, trong lòng ngứa ngáy.
Tịch Tư Viễn cúp điện thoại một cách lưu luyến không muốn rời xong, nhìn sang ba mình đang ngồi đối diện, kháng nghị: “Ba à, con nít cũng có quyền tư ẩn cá nhân, tại sao mỗi lần con nói chuyện đều phải bật loa ngoài!”
Tịch Tử Việt mở mắt ra, hỏi: “Con muốn làm bài tập ở nhà rồi hả?”
“Ô…” Tịch Tư Viễn bất đắc dĩ vùi người trong sofa, “Không muốn không muốn không muốn!”
Tịch Tử Việt cười khẽ, thu hồi tầm mắt, cầm bản MeetHn đặc chế từ trên bàn lên thưởng thức, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Cô ấy bận rộn chuyện gì? Tối thứ sáu mà cũng không rảnh? Chẳng lẽ lại hẹn hò đám cưới?
Tịch Tử Việt cầm điện thoại di động lên, mở ra công cụ định vị, mục tiêu đang ở đài truyền hình của thành phố S.
Cô ấy ở đài truyền hình làm gì?
Tịch Tử Việt lật xem lịch trình sắp xếp trên mạng, chiều hôm nay Phó Tổng Giám đốc của bộ phận thiết bị cuối di động sẽ đến đài truyền hình thành phố S để bàn thảo việc đưa lên chương trình quảng cáo của năm tới. Anh gọi điện thoại cho thư ký, thay đổi hành trình.
Lúc Hoài Niệm tới đài truyền hình là chưa tới hai giờ, cô cho rằng mình còn rất nhiều thời gian, ai ngờ tiết mục đã thu hình xong rồi.
Người xem ở hiện trường lục tục rời khỏi sân, người phụ trách hậu đài đang khuân đồ, những người khách mời đã đi về phòng hóa trang tháo gỡ trang sức. Cô tìm được người chủ trì còn chưa rời khỏi, hỏi cô ta: “Tiết mục đã thu hình rồi à? Không phải ba giờ mới bắt đầu sao?”
Người chủ trì cười nhạo: “3 giờ? Cô nằm mơ đi. 9 giờ sáng đã bắt đầu quay.” Cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh miệt, “Cô là Hoài Niệm? Xin chào đại minh tinh, còn là đại minh tinh tôi chưa từng xem qua tiết mục nào, chị tôi thật lợi hại.”
“Có phải có chuyện hiểu lầm gì không?” Hoài Niệm kiên nhẫn giải thích, “Người của ban tổ chức thông báo là 3 giờ chiều, hơn nữa thu hình trước cũng không gọi điện thoại cho tôi biết.”
Người chủ trì cười ha hả, “Đổ trách nhiệm cho chúng tôi hả? Có cần tám người mang kiệu tới rước cô không?”
“Tôi không có ý này. Tôi…”
“Thôi đi, chương trình cũng đã thu, thiếu cô cũng không ít đi một người.” Người chủ trì không muốn để ý tới Hoài Niệm nữa, xoay người bỏ đi.”
“Xin hỏi, đạo diễn chương trình ở đâu vậy? Đây là chuyện hiểu lầm, tôi phải giải thích rõ ràng.” Vô duyên vô cớ bỏ lỡ cơ hội, còn phải gánh phải tội danh, cái nồi này cô gánh không nổi.”
Hoài Niệm đi theo người chủ trì ra ngoài, xuống một tầng lầu, nhìn thấy một nam một nữ đang đứng nghỉ ngơi trong đại sảnh, cười nói vui vẻ.
Một trong hai người đó quá đỗi quen thuộc đối với cô, là Viên Nhã Văn.
Người chủ trì đi tới, thúc giục nhẹ nhàng vui vẻ: “Để chúc mừng tiết mục thu hình thuận lợi, bụng đang đói đây đạo diễn ơi, anh phải khao chúng tôi một bữa cho đáng nha.”
Viên Nhã Văn nói: “Hôm nay đã mệt nhọc rồi, nhất định phải để tôi mời, đừng ai giành với tôi.”
Bà chủ xinh đẹp lại hào phóng, đi đâu cũng biết tạo quan hệ tốt với mọi người.
Đạo diễn Trương cười nói: “Hôm nay cô là người thắng cuộc, đương nhiên có thể mời khách.”
“Xin chào đạo diễn, tôi là Hoài Niệm.” Giọng nói của Hoài Niệm đột nhiên vang lên, tất cả ánh mắt đều dời đến trên người cô.
Đạo diễn vừa nghe lời giới thiệu của cô thì mặt mày lập tức sầm xuống, “Bà chủ Hoài, tiết mục thu hình xong rồi, cô còn tới làm gì?”
Hoài Niệm: “Thật ngại, các người thông báo cho tôi là 3 giờ chiều.”
“Người nào thông báo cho cô? Làm gì mà sai lệch dữ vậy?”
“Là thông báo sai lầm? Không phải được nổi ở rồi không xem tiết mục của chúng tôi ra gì chứ hả?”
Mọi người chê cười.
Hoài Niệm bình tĩnh nói: “Tôi không biết người nào, nhưng tôi có số điện thoại của cô ấy. Các người có thể gọi cô ấy tới đối chất với tôi.”
“Niệm Niệm, tiết mục cũng đã thu hình xong rồi, bây giờ cậu làm lớn chuyện này thì có lợi ích gì chứ?” Giống như bạn bè cũ vô cũng quen thuộc, Viên Nhã Văn nói năng một cách thân thiện: “Đi ăn không? Thu hình không được cũng có thể đi ăn chung mà.”
Đạo diễn cũng hết kiên nhẫn: “Tiết mục đã thu xong rồi, còn đối chất gì nữa, cô trở về đi thôi.”
Tiết mục đã thuận lợi thu hình đâu vào đó, người nào còn quan tâm tới lý do tương dầu tới trễ gì chứ.
“Tôi thật lấy làm đáng tiếc vì lý do quạ đen nào đó mà bỏ lỡ buổi thu hình.” Hoài Niệm miễn cường mỉm cười, “Nếu như lần sau có cơ hội, hi vọng còn có thể được tham gia.” Việc đã đến nước này, dây dưa cũng không còn ý nghĩa.
Cô dùng gương mặt tươi cười che giấu tâm tình trong lòng, giữ gìn phong độ cuối cùng. Vừa quay người lại thì đột nhiên có một bàn chân đưa ra, cô mang giày cao gót bị vấp ngã, lảo đảo té trên mặt đất. Túi xách trong tay tháo tung, vải vóc gấm lụa trong túi văng ra khắp nơi.
“Aiya, Niệm Niệm, tại sao cậu không cẩn thận như vậy? Ngã có sao không?” Viên Nhã Văn đứng gần cô nhất, ngồi xổm xuống đỡ cô dậy.
Hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt lạnh lùng, không hề che giấu vẻ hận thù.
Hoài Niệm hất tay cô ả ra, tự mình ngồi dậy.
Cô ngã xuống gây ra tiếng động lớn, ánh mắt của mọi người lại rơi trên người cô một lần nữa, rồi lại nhìn thấy hình ảnh Viên Nhã Văn ân cần đỡ cô dậy lại bị cô đẩy ra.
Người chủ trì chậc chậc nói: “Tiểu Viên, rời khỏi bà chủ vừa nhỏ mọn lại vừa không biết tuân theo giờ giấc để tự lập môn hộ là quá sáng suốt rồi.”
Đạo diễn càng cảm thấy cô tự cao tự đại tính tình cáu kỉnh, lắc đầu một cái.
Hoài Niệm ngồi chồm hổm trên mặt đất thu dọn trang phục. Tổng thanh tra bộ hành chánh dẫn theo một đội hàng ngũ gấp gáp tìm đến đại sảnh, nhìn thấy ba người bọn họ tụ lại một chỗ, thúc giục: “Tại sao còn ở lại đây? Rút lui mau, người bên kia sắp tới, trưởng đài đã ra ngoài đón người rồi.”
“Đi đi đi, ăn lẩu dê đi.”
“Hôm nay trời lạnh, một nồi lẩu dê thật nóng là bá cháy nhất.”
Đang nói, cửa lớn cảm ứng mở ra, một đám người cuồn cuộn đi vào.
Dẫn đầu là Phó chủ tịch của Đông Diệu, Tịch Tử Việt đi vào đài truyền hình, trưởng đài và mấy phó trưởng đài họp thành đội bước ra nghênh đón.
Tịch Tử Việt một thân âu phục vừa vặn bước vào trong sự ủng hộ rầm rộ. Bước chân anh vững vàng, sải bước đi về phía trước. Vóc dáng thấp lùn của trưởng đài như chạy lon ton bên cạnh anh.
Dư quang khóe mắt quét về một góc hẻo lánh nào đó, đột nhiên anh dừng lại, xoay người.
Đoàn người đi theo cũng dừng theo.
Hoài Niệm đang ngồi trên mặt đất thu dọn quần áo và đồ trang sức rơi tung tóe. Cuộc sống luôn có thời điểm nhấp nhô, lần trước thu hình thuận lợi như vậy, lần này xui xẻo cũng là chuyện bình thường. Hoài Niệm tự an ủi mình, nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng, nhất là gặp phải Viên Nhã Văn…
Tiếng giày da nện trên mặt đất từ xa tới gần, dừng lại trước mặt cô.
Hoài Niệm ngẩng đầu lên, phát hiện vô số ánh mắt đang nhìn cô, mà người đầu tiên lại là Tịch Tử Việt.
Cô ngẩn người ra, lập tức đứng lên. Vì đứng dậy quá mau, cơ thể lắc lư, Tịch Tử Việt kịp thời vươn tay ra đỡ lấy cô.