Anh ôm cô, nghiêm mặt nói: “Tôi không uống rượu, em giúp tôi ngăn cản.”
Hoài Niệm không tin nổi, nhìn anh, không ngờ lại bắt đàn bà con gái cản rượu cho anh ta?
Tịch Tử Việt thản nhiên: “Tôi giúp em một lần rồi, không phải em nên giúp lại tôi một lần sao?”
Hoài Niệm hơi bất ngờ, vừa có chút ngạc nhiên vừa có chút thất vọng. Cô gật đầu rất nhanh, sảng khoái đồng ý: “Được, tôi đi.”
Có qua có lại, quy luật kết giao nhân tế, cô hiểu mà.
Cô ung dung thản nhiên ngồi cách Tịch Tử Việt một chút, im lặng ngồi sang một bên.
Vừa lúc đó Tịch Tử Việt có điện thoại gọi tới, anh nhận điện thoại, nói chuyện công với người bên kia, không để ý đến sự mất mát và xa lánh trong mắt Hoài Niệm.
Bên kia, ở đài truyền hình, trong phòng hóa trang.
Viên Nhã Văn ngồi tựa trên sofa, trán bị tím bầm bởi vì bình nước khoáng đập vào đầu. Trên người còn có mấy chỗ bị ứ động máu.
Nhà sản xuất đi qua thăm cô, phản ứng rất bình thản, “Cũng may chỉ bị thương ngoài da, không có tổn thương xương cốt.”
Viên Nhã Văn không cam lòng, nói: “Em bị thương trong lúc thu hình cho đài truyền hình, tại sao các người lại chẳng thèm quan tâm thế hả?”
Nhà sản xuất cười khẽ, “Em đắc tội với Tịch Tử Việt, ai dám ra mặt vì em?”
“Những người đó không phải khán giả chân chính, có phải không? Nhất định là bọn họ thiết kế hãm hại em!” Viên Nhã Văn oán hận nói.
“Chuyện hôm nay xem như đã qua đi, anh ta hết giận rồi, coi như em vì họa mà được phúc.” Nhà sản xuất lấy ra tấm thẻ mở cửa phòng, kéo tay Viên Nhã Văn ra, nhét vào tay của cô, “Khách sạn InterContinential, phòng 707, tiệc rượu xong khoảng mười giờ, em vào đó trước chờ anh.”
Đáy mắt Viên Nhã Văn ánh lên một tia ghê tởm, “Hôm nay em gặp phải chuyện như thế này, làm gì còn tâm tình.”
“Tiểu Viên, em như vậy thật sự không hay.” Người đàn ông ngồi xuống, khoác lên vai cô, “Tương lai cơ hội còn rất nhiều, phải nắm cho vững.”
*****
Xe chạy rất nhanh tới khách sạn, Tịch Tử Việt vẫn còn chưa nói điện thoại xong. Xe dừng lại, hai người chia ra mỗi người xuống một bên.
Tịch Tử Việt đứng tại chỗ, chờ Hoài Niệm cùng đi tới, dắt tay cô, đi vào trong khách sạn. Hoài Niệm cười một cách máy móc, không nói một lời.
Đến phòng bao, đương nhiên Hoài Niệm được an bài ngồi bên cạnh Tịch Tử Việt. Ngoài trừ ban lãnh đạo của đài truyền hình ra, trên bàn còn có nhân viên cao cấp của Đông Diệu. Bọn họ không khỏi ngạc nhiên, lâu nay ông chủ lớn không quan tâm tới chuyện xã giao, hôm nay lại nể mặt tham dự xã giao thấp kém này.
Không khí trên bàn rượu không tệ, rất nhanh, người lãnh đạo của đài truyện hình chủ động mời rượu Tịch Tử Việt.
Tịch Tử Việt nói một cách thản nhiên: “Tôi không uống rượu.”
Giọng nói bình thản, thái độ ôn hòa, lại mang theo cảm giác chỉ thị không thể cãi lại.
Trưởng đài đang muốn thôi, nhưng Hoài Niệm đã cầm lấy ly rượu đặt trước mặt Tịch Tử Việt, đứng lên nói: “Anh ấy không có tửu lượng, ly rượu này để tôi uống.”
Tịch Tử Việt nhìn cô, cô nhóc này tưởng thật sao?
“Nữ trung hào kiệt!”
“Biết đau lòng cho người ta, Giám đốc Tịch thật sự có phước…”
“Người đẹp làm bạn tri âm, hâm mộ Giám đốc Tịch quá…”
Người trên bàn xôn xao ồn ào hẳn lên.
Trưởng đài mời rượu rất tinh mắt, cười híp mắt với Hoài Niệm: “Vậy tôi kính cô trước.” Ngửa đầu, uống một hơi cạn ly, vô cùng dứt khoát sảng khoái.
Hoài Niệm nể tình, cũng cạn ly giống như vậy. Lúc cô ngồi xuống thì mọi người chung quanh rối rít ủng hộ.
Mới ban đầu, đáng lẽ người được mời rượu là Tịch Tử Việt, nhưng sau đó thì ai cũng tìm đến Hoài Niệm để uống. Tửu lượng của cô không cao, toàn bộ dựa vào sự cố chấp để chống đỡ.
“Uống ít thôi.” Lúc cô ngồi xuống, Tịch Tử Việt tự mình múc cho cô một chén canh nóng.
Hoài Niệm khuấy canh, thấp giọng cười nhẹ: “Giám đốc Tịch dặn dò làm việc, tôi đâu dám chậm trễ.”
Trong lòng nghèn nghẹn một cảm giác không vui nhưng không hiểu là vì sao. Tuy nhiên, mặt mày cô vẫn tươi cười như hoa, đối đáp khéo léo.
Qua ba tuần rượu, Hoài Niệm thật sự không chịu đựng được nữa, lúc ngồi xuống cả người xây xẩm, không thăng bằng thiếu chút nữa ngã nhào xuống.
Tịch Tử Việt kịp thời vịn lấy cô, uống rượu nên uống vừa phải, uống quá nhiều sẽ gây tổn thương cho sức khỏe. Anh không có ý định để cô uống tiếp tục.
Hoài Niệm cau mày khó chịu, nói: “Tôi đi nhà vệ sinh.” Cô tính đi toilet móc cổ họng, ói ra hết những gì vừa mới uống.
Tịch Tử Việt quay đầu lại nói với những người trên bàn: “Cô ấy uống quá nhiều, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”
Anh dìu Hoài Niệm đi, rời khỏi phòng bao.
Bước chân Hoài Niệm càng ngày càng không vững, đầu óc mơ hồ không giống như không phải của mình, miệng vẫn lảm nhảm, “Tôi muốn đi nhà vệ sinh…”
“Hôm nay tới đây thôi.” Tịch Tử Việt dìu cô đi xuyên qua hành lang, vào thang máy.
Tầng cuối cùng của khách sạn là phòng Tổng thống.
Mở cửa phòng ra, anh ôm cô đi vào. Mắt Hoài Niệm mơ màng, không biết trời trăng, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống sàn thảm.
Tịch Tử Việt ôm cô lên, Hoài Niệm mở cặp mắt mê hồn ra, ôm cổ anh.
Cô vuốt ve mặt anh, cười ha hả: “Gương mặt này thật đẹp trai…”
Mắt anh chuyển sâu, đường nét gương mặt cứng rắn có loại cảm giác quyến rũ không thể diễn tả được, “Thích không?”
“Thích…”
Anh cúi đầu, chặn lại môi của cô.
Dây dưa xâm nhập, nhiệt độ không ngừng dâng cao…
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói khàn khàn, hỏi: “…Thích tôi không?”
“Thích…” Cô cười mê ly, gương mặt xinh đẹp động lòng người, ánh mắt chứa đựng sự quấn quít si mê kiều mị.
Anh cười rộ lên, cười một cách thỏa mãn, đồng thời lại không biết phải làm sao.
Lúc tỉnh táo, cô sẽ không đời nào nói với anh những lời như vậy.
Anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan xen. Đáy mắt sâu thẫm, tình ý đan xen dầy đặc, dầy đặc giống như thiên la địa võng, vây hãm chính anh trong đó.
…Cút! Tôi không cần bất kỳ bồi thường nào! Tôi không muốn nói chuyện với anh! Tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy ghê tởm!
Tôi cảnh cáo anh, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Đừng ép tôi tố cáo anh tội cưỡng.hϊếp!
Đang trong thời khắc quan trọng, anh dừng lại.
Anh đành phải khắc chế sự xung động của mình, chán nản ngã ra giường.
Say rượu phóng túng là đại kỵ của cô, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn dẫm lên vết xe đỗ?
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang dâng trào, cô gái chờ đợi người đàn ông tiếp ứng, nhưng sự trễ nải của anh khiến cô mất kiên nhẫn. Cô quá trống rỗng, lật người quấn lấy anh, hờn dỗi, bộ dạng quyến rũ muôn vàn đòi lấy anh.
Ý chí anh hoàn toàn sụp đỗ…
*****
Hoài Niệm cảm giác mình mới vừa trải qua một giấc mơ rất dài. Trong mơ sóng to gió lớn, quên đi tất cả.
Khi cô tỉnh lại, cả người giống như bị xe ủi qua, không chỗ nào không đau nhức.
Một cánh tay choàng trên người cô, hơi thở đàn ông bao quanh cô. Mùi hương này, cô rất quen thuộc, không cần quay đầu nhìn cô cũng biết người ôm cô là Tịch Tử Việt.
Phòng khách sạn, trai đơn gái chiếc, nằm chung giường, đắp chung chăn, còn kề cận một chỗ. Chuyện gì đã xảy ra, không cần nói cũng biết.
Hoài Niệm cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua. Trên bàn rượu, cô cản rượu dùm anh không ngừng, sau đó nói muốn đi phòng vệ sinh. Anh đã mang cô tới gian phòng này… Ký ức của những đoạn mập mờ dây dưa sau đó bị cắt quãng…
Hoài Niệm nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm qua, đột nhiên muốn bật cười, cười mình ngu ngốc.
Người ta tặng quà cho mình thì đã âm thầm tính toán giá cả từ sớm.
Tịch Tử Việt anh ta muốn cô trả ơn không phải là uống rượu dùm, cái anh ta muốn là một đêm phong lưu.
Hoài Niệm nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say. Tướng ngủ của anh ta thật tốt, ngủ say mà vẫn không mất đi khí khái anh hùng. Bắp thịt rắn chắc dính sát cô, cảm xúc thật dễ chịu.
Hoài Niệm để tay lên ngực tự hỏi, nếu Tịch Tử Việt là người đàn ông hoàn mỹ mười phần, vậy thì cô đây được mấy phần? Nhiều nhất cũng không quá năm.
Gia thế cô không đáng kể, trình độ học vấn không đáng kiêu ngạo, quá khứ không trong sạch, dung mạo không xuất chúng, làm gì anh ta có thể rung động sinh ra tình cảm đối với cô?
Bọn họ có chăng cũng chỉ là nam nữ xá© ŧᏂịŧ, một cuộc phong lưu.
Từ trước tới nay, đối với bạn tình, đàn ông vô cùng hào phóng, hơn nữa, còn thích thu tập đủ loại khẩu vị.
Hoài Niệm từ từ rút ra khỏi người của Tịch Tử Việt, ngồi dậy đi vào phòng tắm.
Nước nóng xối xuống đầu và cơ thể, càng ngày cô càng trở nên bình tĩnh.
Hoài Niệm tắm xong, chỉnh đốn lại mình, thay quần áo, bước ra phòng tắm. Tịch Tử Việt đã thức dậy, áo ngủ trắng khoác tùy ý trên người, tay cầm điếu thuốc, tựa lưng vào sofa đọc sách.
Nghe được tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, phun ra một vòng khói, môi hơi nhếch lên, ánh mắt mỉm cười nhìn cô.
Đột nhiên Hoài Niệm cảm thấy vô cùng chán ghét bộ dạng điềm tĩnh ung dung này của anh. Đó là sự tự tin chỉ biểu hiện trên người của loại đàn ông thành công, giống như chỉ cần anh ta ngoắc tay, cô sẽ tự mình đâm đầu vào lưới.
Hoài Niệm cười nhạt: “Giám đốc Tịch, nếu có lần sau, hi vọng ngài đề ra điều kiện trước, lỡ tôi không muốn thì sao?”
Tịch Tử Việt nhíu mày.
“Lần này coi như xí xóa, ai bảo tôi nợ của anh một ân tình.” Hoài Niệm cười cười, cười giống như một tay giang hồ lão luyện am hiểu thế sự, “Ngoài trừ cơ thể ra, tôi không có bất cứ vật gì khác có thể khiến cho Giám đốc Tịch cảm thấy hứng thú.”
Tịch Tử Việt giận tái mặt, đứng bật dậy.
Hoài Niệm lui về phía sau mấy bước, tươi cười thản nhiên, “Chỉ là đối với Giám đốc Tịch, ngay cả cơ thể anh tôi cũng chẳng có hứng thú gì. Cho nên, nếu có lần sau, xin anh dùng thủ đoạn sạch sẽ một chút, hỏi trước xem tôi có tự nguyện hay không.”
Tịch Tử Việt kiềm chế lửa giận trong đáy mắt, tiến lại gần Hoài Niệm, “Tôi lại không cảm thấy em không có hứng thú đối với tôi.” Góc môi anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt đùa cợt, “Tôi nên chụp lại bộ dáng của em tối hôm qua, để em tự nhìn xem mình nhiệt tình đến cỡ nào.”
Mặt Hoài Niệm thoáng chốc đỏ bừng, vừa tức giận vừa thẹn nghiến răng nói: “Giám đốc Tịch, anh chuốc say con gái người ta, anh đắc ý lắm phải không?”
Tịch Tử Việt giơ tay lên, véo nhẹ cằm cô, giống như đối xử với một đứa trẻ đang nổi giận, “Hình như tối hôm qua không phải là bộ dạng này, tỉnh dậy liền xù hết gai trên người, hả?”
Hoài Niệm gạt tay anh ra, xoay người đi tới cái ghế bên cạnh, cầm túi xách lên, khoác lên vai, sải bước đi về phía cửa.
Tịch Tử Việt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, hối tiếc thoáng hiện lên trong đáy mắt.
Ra khỏi phòng khách sạn, Hoài Niệm đi như chạy vào thang máy, xuống lầu.
Trên đời này luôn có chuyện đúng lúc như vậy, cô vừa đi tới đại sảnh khách sạn thì nhìn thấy Viên Nhã Văn và một người đàn ông ôm nhau đi ra từ thang máy khác.
Cô không buồn để ý, nghiêng đầu quay sang chỗ khác, làm như không thấy, đi thẳng ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Hoài Niệm, người đàn ông lập tức buông tay Viên Nhã Văn ra. Ông ta không đi chung với Viên Nhã Văn nữa, thấp giọng nói: “Anh còn có cuộc hẹn thảo luận với người ta, em tự mình đi đi, anh không tiễn. Nói xong, ông ta đi về phía sảnh bên kia.
Viên Nhã Văn cũng nhìn thấy Hoài Niệm, làm sao cô ả lại không hiểu, người đàn ông kia là sợ Hoài Niệm ghi hận hắn ta đi chung với mình.
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cơn giận của Viên Nhã Văn lập tức dâng trào. Cô tăng tốc độ, đuổi theo sau lưng Hoài Niệm, nắm lấy bả vai cô.
“Chuyện gì?!” Hoài Niệm lạnh lùng hất tay cô ả ra.
“Mày giỏi mà Hoài Niệm!” Viên Nhã Văn chăm chọc cười, “Ban đầu cặp kè với Tịch Nghiệp, người khác nói mày thấy sang bắt quàng làm họ, mày giả vờ thanh cao, nói gì chỉ vì yêu. Bây giờ Tịch Nghiệp xảy ra chuyện, mày lập tức xáp lại với chú của anh ấy, đây cũng là chân tình phải không? Tình cảm của mày thật đúng lúc đúng dịp, nhắm vào cả gia đình nhà họ Tịch cơ đấy.”
Hoài Niệm đáp trả lại một cách mỉa mai, “Nếu như tôi nhìn không lầm, người lúc nãy là nhà sản xuất của đài truyền hình phải không? Luôn miệng nói lo lắng cho Tịch Nghiệp, tôi còn tưởng rằng tình cảm cô sâu đậm, thì ra anh ấy chẳng sánh bằng sự quyến rũ của một tiết mục TV. Viên Nhã Văn, sự phản bội của cô lại quá rẻ mạt.”
“Mày có tư cách gì nói tao! Mày cho rằng mày thanh cao lắm hả? Nếu không phải Tịch Tử Việt chống đỡ, làm gì có chuyện tới phiên mày ở đây khua môi múa mép!” Viên Nhã Văn quan sát Hoài Niệm, ánh mắt rơi xuống dấu ấn đỏ hồng rõ rệt trên cần cổ của cô, cười lạnh, “Không phải mày cũng mới vừa leo xuống từ giường của đàn ông hay sao? BZ* mà cứ tưởng mình là thiên thần.”
*BZ = Biao Zi = gái điếm
Sắc mặt Hoài Niệm dường như trắng bệch, nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cười rộ lên như không có chuyện gì xảy ra, “Tôi và cô không giống nhau.”
“Có gì không giống?”
“Tịch Tử Việt là soái ca, ngủ với anh ta không hề thua thiệt, đồ tốt còn có thể hưởng thụ. Vị kia của cô?” Hoài Niệm cười cười ra vẻ thông cảm, “Đầu hói bụng bia, cảm giác bị đầu heo đè lên chắc chả sướиɠ được bao nhiêu nhỉ?”
“Mày…” Viên Nhã Văn bị chọt phải chỗ đau, giơ tay lên muốn bạt tai Hoài Niệm.
Hoài Niệm nhanh nhẹn tiếp đón, cười lạnh, “Hình như cô rất thích so tài với tôi? Thật ngại, cô lại thua rồi. Cho dù là lợi dụng đàn ông, người tôi dùng cũng không phải là loại đẳng cấp cô có thể trèo tới.”
“Mày…” Mặt mày Viên Nhã Văn dữ tợn, nhưng lại không mạnh bằng Hoài Niệm, làm thế nào cũng rút tay không ra, hổn hển nói: “Trước kia, Tịch Nghiệp, bạn trai của mày cũng có thể nɠɵạı ŧìиɧ… mày cho rằng lên giường với Tịch Tử Việt sẽ khó cỡ nào hả?”
“Không khó.” Hoài Niệm cười giòn tự đắc, “Tôi chờ tin tốt của cô.”
Hai người đấu khẩu với nhau, khói súng ngập trời, cho nên không để ý tới bóng dáng cao lớn của Tịch Tử Việt đang đi tới gần, dừng lại ở một khoảng cách cố định, bình tĩnh đứng ở đó.
“Tao…” Viên Nhã Văn lại muốn đay nghiến, trừng mắt lên, rồi lại thấy gương mặt không cảm xúc của Tịch Tử Việt, toàn thân sát khí như Tu La. Cô ả đột nhiên rùng mình, lạnh lẻo từ trong xương tỏa ra.
Hoài Niệm cảm nhận được sắc mặt Viên Nhã Văn biến hóa, quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Tử Việt.
Thừa dịp cô phân tâm, Viên Nhã Văn vùng tay ra, bỏ chạy như trốn ra khỏi khách sạn.
Cho đến khi ngồi lên taxi thì tay chân cô ả mới từ từ trở lại bình thường.
Người đàn ông này không giống như Tịch Nghiệp. Anh ta quá đáng sợ, nhìn gương mặt không thôi cũng đủ thấy anh ta là một người cứng rắn lạnh lùng như băng không chừa thủ đoạn nào. Chọc phải người này là tự tìm đường chết, cô chẳng dám mơ tưởng đến Tịch Tử Việt nữa đâu.
Đại sảnh khách sạn, sau khi Viên Nhã Văn bỏ chạy, Hoài Niệm xoay người tính bỏ đi, nhưng lại bị Tịch Tử Việt kéo lại.
Hoài Niệm vừa tức giận vừa xấu hổ nói: “Anh còn muốn thế nào nữa? Ngủ một lần còn chưa đủ?” Cảm giác xấu hổ khiến cô đè thấp giọng nói, lộ ra âm điệu khàn khàn bất lực.
Tịch Tử Việt kéo cô vào lòng, hai cánh tay xiết chặt, kìm cô lại, “Tôi thừa nhận tôi có tâm tư, là tôi không thể khắc chế muốn luôn trái tim của em.”
Anh có thể ngăn cản cô uống rượu, anh không có.
Cô say rượu mê loạn, anh có thể cự tuyệt, nhưng anh không có.
Anh giống như một người bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, biết rõ một bước đi xuống là sẽ gây ra hậu quá hỏng bét nhất, nhưng anh đấu không lại nội tâm điên cuồng của con dã thú.
“Cho nên đây là tôi phải cám ơn Giám đốc Tịch? Cám ơn anh đã thẳng thắn như vậy? Cám ơn anh có loại hứng thú như vậy đối với tôi?” Hoài Niệm cười lạnh nhìn Tịch Tử Việt.
Tịch Tử Việt cũng nhìn thấy mắt cô chứa đựng sự tổn thương không nhẹ, trong lòng đau xót, “Thật xin lỗi.”
Anh chưa bao giờ nói ba chữ này với bất cứ người nào, thật khó nói ra lời. Sau khi nói xong thì lại không biết nói tiếp điều gì.
Anh không giỏi dỗ ngọt phụ nữ, lại càng không biết cách nịnh nọt lấy lòng người khác. Sự kiêu ngạo và tự đại bẩm sinh là một phần cấu tạo con người anh. Chỉ ba chữ này thôi là anh đã cố gắng hết sức đi lấy lòng cô.
Hoài Niệm nào biết cảm kích là gì.
“Tôi không cần câu xin lỗi của anh!” Cô tránh vòng ôm của anh, lui về phía sau mấy bước, giống như thú dữ tránh né lũ lụt, vẻ mặt tràn đầy căm hận và khinh bỉ: “Tịch Tử Việt, cho dù anh là một thương gia thành công, trong mắt tôi, anh cũng chỉ là một người đàn ông ti tiện vô liêm sỉ!”
“Hoài Niệm…”
Hoài Niệm lui về phía sau, mở túi xách ra, lấy gương trang điểm, son môi, nước hoa, từng cái ném lên người anh, “Cút! Cút ra xa một chút! Đừng bao giờ trở lại làm tôi ghê tởm!”
Đồ đập lên người của Tịch Tử Việt, rơi rải rác trên mặt đất.
Hoài Niệm xoay người, đi như chạy ra ngoài khách sạn.
Tịch Tử Việt nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt và anh vẫn không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ.
Trợ lý từ phía sau chạy tới nhìn thấy một màn này, không dám tiến lên.
Sau một hồi, anh ta mới dè dặt nhắc nhở, “Giám đốc Tịch…lịch trình chiều nay…”
Tịch Tử Việt kiềm chế tâm trạng, đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “An bài máy bay riêng, bây giờ đi sân bay.” Vẻ mặt người đàn ông nhìn không ra cảm xúc, sải bước bỏ đi.
Hoài Niệm gọi xe đến đài truyền hình, xe cô vẫn còn đậu trong bãi đỗ xe. Trên đường tới đây, đạo diễn tổ tiết mục gọi điện thoại cho cô, hỏi cô hôm nay có thời gian rảnh để nói chuyện hay không. Hoài Niệm viện cớ hoãn lại.
Cô lái xe về công ty, đến lầu dưới nhưng lại không muốn đi lên, lại lái tới công viên gần đó.
Dừng xe lại dưới bóng cây ven đường, cô nắm tay lái, đầu áp trên cánh tay, nước mắt như đê vỡ, tuôn trào ra ngoài.
Lần trước cô đã tình trong như đã mặt ngoài còn e, ít ra khi đó cô vẫn còn tĩnh táo, cô không hề chán ghét cơ thể anh.
Lần này là cái gì? Thừa dịp cô say rượu mà ngủ với cô, vậy thì có khác gì cái tên lưu manh vô liêm sỉ kia đâu?
Không, anh ta còn ác ôn hơn, cố ý mời cô tới tiệc rượu, sau đó lập tức làm thịt cô...
Người như vậy, lại không ngờ đã từng để lại cho cô cảm giác khát vọng...
Cô cứ cho rằng, anh đối với cô khác biệt…
Hoài Niệm lau khô nước mắt, ngẩng đầu, nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ một mảnh sương mù, cố gắng nhếch môi cười.
Bài học kinh nghiệm. Bài học kinh nghiệm tự cho rằng mình đúng, tự mình đa tình.
…
Một tuần qua đi rất nhanh, Hoài Niệm lại muốn tới thành phố C tham gia .
Cô máy móc thu dọn đồ đạc, lên máy bay, vào khách sạn. Sau khi trang điểm lại mình xong, dáng vẻ gọn gàng, cô chạy tới đài truyền hình.
Đạo diễn liên lạc với cô, dẫn cô tới phòng làm việc nói chuyện.
“Thật ngại Hoài Niệm ạ, vị trí của cô đã có người thay thế rồi. Tình trạng của người đó cần phải giải quyết gấp gáp hơn với cô. Điều kiện của cô quá tốt, công khai tìm bạn trăm năm kiểu này mang ý nghĩa truyên tuyền trái với thông lệ, như vậy không tốt lắm.”
“Trên đài có nhiều khách mời nữ như vậy, tôi cũng không phải là loại có điều kiện tốt nhất chứ?” Hoài Niệm không hiểu, “Có người trẻ tuổi hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, còn có sự nghiệp thành công hơn tôi, tôi có điệu kiện tốt ở chỗ nào?”
“Thật ngại, đây là ý tứ của đài, tối hôm qua quyết định tạm thời, phiền cô đi một chuyến không công rồi. Chúng tôi sẽ bù lại tiền đi đường.” Đạo diễn là một người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, diện mạo xinh đẹp, nói chuyện rất dịu dàng điềm tĩnh, “Nếu đã tới rồi, cô có muốn dạo chơi thành phố C một chuyến không? Coi như là nghỉ phép. Tôi sẽ an bài người hướng dẫn du lịch cho cô.”
Hoài Niệm biết chuyện không thể khoan nhượng, cô cũng không có tư cách ra lệnh cho tổ tiết mục. Cô khéo léo từ chối thiện ý của đạo diễn, rời khỏi đài truyền hình.
Trong phòng hóa trang, mấy người phụ n ữ xì xào bàn tán, “Nghe nói số 12 nổi tiếng trước đó đã bị đuổi rồi.”
“Hình như là cô ta đắc tội với người nào đó. Cao cấp của đài truyền hình trực tiếp ra lệnh xuống, không thể trở lại tiết mục này nữa.”
“Ha ha ha, ai bảo cô ta khoe khoang quá chi…”
Bên ngoài đài truyền hình, Chu Mục Thâm ngồi trong xe im lặng chờ đợi.
Anh biết hôm nay Hoài Niệm sẽ tới, anh cũng nghe chị họ nói cô ấy đã bị tổ tiết mục loại trừ.
Trong lòng Chu Mục Thâm rất vui vẻ, nhưng lại lo lắng Hoài Niệm chịu đựng không được, vì vậy nhấn ga chạy tới đây, muốn an ủi cô một chút.
Đợi một lúc lâu, quả nhiên nhìn thấy cô đi ra từ tòa cao ốc.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác cổ trang màu đỏ, bên trong là bộ sườn xám hàng thêu được chuẩn bị cho tiết mục thu hình, môi đỏ như lửa, tóc dài bới lên cao, trên đầu đội chiếc mũ dạ màu đen, giống như tiểu thư thế gia thời nhà Thanh, phong tình kiều diễm, khí chất thanh nhã.
Chu Mục Thâm ngơ ngẩn nhìn Hoài Niệm, thật lâu sau đó vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đến khi Hoài Niệm sắp ra khỏi khu sân lớn thì anh mới vội vàng xuống xe, đuổi theo.
Hầu kết chuyển động một vòng, miệng thốt ra tiếng gọi khô khốc, “Hi!”
Hoài Niệm quay đầu nhìn anh, gương mặt hiện ra nụ cười tươi rói, “Chào cậu.”
“Nghe nói cô không được tham gia tiết mục nữa hả?”
“Ừ, họ cảm thấy tôi không thích hợp.” Hoài Niệm nói một cách thản nhiên, trên mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc. Chu Mục Thâm và đạo diễn quen biết nhau, cậu ta biết được cũng không có gì kỳ quái.
Chu Mục Thâm đi theo bên người Hoài Niệm, vừa đi vừa nói: “Thật ra không được cũng tốt mà. Cô xuất sắc như vậy không lo gả không được, không cần đứng trên đài để người ta xoi mói.”
Hoài Niệm cười cười, “Ừ, không được cũng không sao.”
Đây cũng không phải là điều cô mong muốn, chỉ là cơ hội khó có được, dưới sự mong đợi của mọi người, cô chỉ đành nhắm mắt thôi.
Hiện tại cô đã cố gắng hết sức, nhưng con đường đã bị phá hủy, đành chịu mà thôi.
Đây chỉ là phương tiện, không phải mục đích, cô không muốn lẫn lộn đầu đuôi. Mỗi tuần muốn đánh phải chạy tới đây, còn phải chuẩn bị tỉ mỉ, ở trên sân khấu phải liên tục làm người khác chú ý, tiêu hoa rất nhiều tinh thần và sức lực. Không có cách này thì còn có những cách khác để tuyên truyền.
Chu Mục Thâm không hề thấy Hoài Niệm sa sút tinh thần, ngược lại còn tự nhiên cởi mở như vậy, ấn tượng với anh dành cho cô lại càng sâu hơn.
Hai người đi dọc theo ven đường, trò chuyện trên trời dưới đất. Nắng Đông chiếu rọi trên người mang đến mấy phần ấm áp. Trái tim của Chu Mục Thâm chứa đựng một loại cảm giác thoải mái không thốt ra lời. Đời này an ổn, năm tháng bình yên, không còn gì hơn.
Trong chiếc Porsche ven đường, người đàn ông buồn chán hút hết điếu thuốc không nhịn được nữa thúc giục đồng bạn, “Gọi điện thoại hối đi, hối mau lên, đợi cả nửa ngày rồi, ăn SHI* cũng nên trở lại rồi chứ.”
*SHI là âm đọc của từ 屎, có nghĩa là phân (c**). Đồng bạn cầm điện thoại di động lên, đang muốn bấm số thì ánh mắt đảo ra bên ngoài, nhìn dính một nơi nào đó, “Đó không phải là Chu công tử hay sao? Tao không nhìn lầm chứ?”
Người đàn ông nhìn theo, nheo mắt lại, “Đúng rồi.”
Hắn ta phóng nhanh xuống xe, sải bước đuổi theo, “Tiểu Chu! Thật đúng dịp, đi trên đường mà cũng gặp được!”
Chu Mục Thâm hơi bất ngờ, nhìn hắn ta một lát, giống như chợt nhớ ra, mỉm cười nói: “Thật đúng dịp.”
“Mời mọc không bằng vô tình gặp phải, tối nay đi ăn chung nhé? Người đẹp bên cạnh cậu đây cũng đi chung đi.” Người đàn ông cười ân cần thân thiện.
“Thật ngại, chúng tôi còn có việc, cám ơn chân tình của cậu.” Chu Mục Thâm mỉm cười cự tuyệt. Bình thường, lúc một người từ chối sẽ nói thêm một câu, lần sau đi, mặc dù lần sau không biết là khi nào, nhưng ngay cả một câu khách sao anh cũng lược bỏ luôn.
Người đàn ông kia biết điều, lập tức ứng tiếng, “Vậy được, các người bận rộn.”
Sau khi Chu Mục Thâm bỏ đi xa, đồng bạn bên cạnh hắn ta lên tiếng: “Rủ rê Chu công tử cũng vậy thôi.”
“Tiêu biểu của dạng không ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, sống kiểu này chi bằng chết phứt cho xong!” Gã đàn ông khó chịu chê bai.
Chu Mục Thâm đi chung với Hoài Niệm về khách sạn, hỏi cô, “Chừng nào cô trở về?”
“Tôi sẽ tìm vé máy bay, đặt chuyến bay gần nhất.” Nói xong, Hoài Niệm lấy điện thoại di động, mở App đặt vé.
“Ăn cơm rồi mới đi chứ?” Anh rất muốn ở lại với cô thêm chút nữa.
Hoài Niệm đặt vé máy bay xong, ngẩng đầu lên, trả lời: “Tôi phải chạy tới sân bay rồi.”
Sự cô đơn thoáng hiện lên trong mắt Chu Mục Thâm, nhưng mặt vẫn tươi cười nói: “Vậy cũng được, tôi đưa cô.”
“Không cần, tôi tự mình đón xe. Sân bay xa như vậy, cậu phải trở lại, tốn thời gian.” Hoài Niệm đánh bạt tất cả cơ hội lấy lòng cô của cậu ta, “Tôi đi thu dọn đồ đạc đây, hẹn gặp lại.”
Hoài Niệm thu dọn xong túi du lịch nhỏ của mình, xuống quầy tiếp tân trả phòng. Cô cho rằng Chu Mục Thâm đã bỏ đi rồi, nhưng khi đứng ở ven đường bên ngoài khách sạn chờ xe đã gọi trước thì cô nhìn thấy Chu Mục Thâm xuất hiện, giơ lên một túi giấy.
“Từ đây đón xe đi sân bay phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, cô lại vội vã lên máy bay, không kịp giờ ăn cơm đâu.” Chu Mục Thâm đưa túi cho cô, “Ở trên xe ăn đệm bụng, dạ dày cô không tốt, không nên để bị đói.”
Hoài Niệm có chút luống cuống, nhận lấy chiếc túi, “…Cám ơn.”
Xe tới, cô nói tạm biệt với anh. Sau khi lên xe, mở túi giấy ra, bên trong là một ổ bánh mì kiểu Pháp, một món đồ ngọt, một phần rau salad, một chai sữa tươi, đóng gói tỉ mỉ, khăn giấy và dao nĩa đầy đủ mọi thứ. Bánh mì và sữa tươi vẫn còn bốc hơi nóng.
Trong lòng Hoài Niệm ấm áp, cầm bánh bao lên, từ từ gặm.
Điện thoại di động vang lên báo động, cô mở ra nhìn, là Chu Mục Thâm gởi lời mời kết bạn trên WeChat tới cho cô.
Cô bấm chấp nhận, gửi đi tin nhắn: “Cám ơn.”
Chu Mục Thâm gởi lại khuôn mặt tươi cười, kèm theo mấy chữ: “Chỉ là tiện tay, đừng khách sáo.
Hoài Niệm không trả lời lại, cúi đầu nghiêm túc ăn đồ. Trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh của người kia khiến cô hết hồn, thiếu chút nữa cắn lên lưỡi của mình.
…
Chuyện Hoài Niệm bị đá ra khỏi tiết mục khiến đoàn đội vận chuyển buôn bán trong công ty rất bất mãn. Bọn họ nói muốn đòi một lời giải thích thì được Hoài Niệm trấn an.
Thật ra Hoài Niệm có loại cảm giác được giải thoát. Cô không muốn đứng trên sân khấu hẹn hò quen biết bạn bè lấy lòng mọi người. Lượn tới lượn lui quá mức chỉ sợ cuối cùng dẫn đến ảnh hưởng không tốt đối với hình tượng của nhãn hiệu. Chuyện cô nên làm trước nhất chính là thiết kế cho thật tốt, thúc đẩy kiểu mẫu mới.
Sau tổn thất lớn, công ty đã tung ra kiểu mã mới rất quan trọng. Vì để phòng ngừa kiểu dáng tương tự, mỗi một kiểu đều được Hoài Niệm chỉnh sửa và thay đổi. Đối với mỗi chi tiết yêu cầu đều đã tốt thì phải tốt hơn.
Công xưởng bên kia vừa cho ra hàng mẫu, Hoài Niệm phải đi đến đó một chuyến.
Lúc cô thu dọn quần áo có hỏi Thẩm Mộng Lam: “Tại sao không thấy Như Như?”
Thẩm Mộng Lam: “Như Như nghỉ sinh rồi. Ngày hôm qua mới vừa tuyển được một người thay thế vị trí của cô ấy. Cậu dẫn dắt anh chàng này đi nhé, kỹ thuật dùng máy ảnh của anh ta rất lợi hại.”
Thẩm Mộng Lam làm chủ bộ phận nhân sự, Hoài Niệm không hề lo lắng về vấn đề này, “Được, cậu gọi anh ta tới đây đi.”
Người mới bước vào phòng làm việc, Hoài Niệm ngẩng đầu lên, ngây ngẩn cả người.