Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 44

Tư Lộ vừa buồn cười vừa chua xót, vì đó là anh trai ruột của mình mà, mấy ngày nay cứ như anh trai của Tống Tinh Dã vậy.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh trai cậu đối xử với con khỉ Tống Tinh Dã này cũng tốt đến mức quá đáng.

Tư Hàn đi tới nhưng nhìn Tư Lộ tư thế cứng đờ, liền hỏi: "Học thế nào rồi?"

Tư Lộ lập tức đỏ bừng mặt: "Cũng... cũng được."

Sao cậu có thể nói là chân mình run không đứng vững chứ, không nói đâu!

Tư Hàn gật đầu: "Em muốn anh dạy, hay là..."

Chưa đợi anh nói hết, Tư Lộ đã vội vàng nói: "Để anh Phàm từ từ dạy em đi, anh với Tống Tinh Dã cứ đi chơi đi."

Vì Tư Lộ cực lực từ chối, bầu không khí rõ ràng có chút xấu hổ.

Tống Tinh Dã vội vàng nói: "Tư Lộ không muốn làm chậm trễ việc anh chơi, em ấy sợ học không tốt bị anh cười."

Tư Lộ gật đầu nhưng lại hận chết Tống Tinh Dã chế giễu cậu: "Hai người cứ đi chơi đi, một lát nữa chắc chắn em sẽ trượt tốt hơn anh!"

Tống Tinh Dã: "Có thể thực tế một chút không? Em hỏi anh Phàm xem có khả năng đó không?"

Tần Thiếu Phàm: "Không."

Tư Lộ đá Tần Thiếu Phàm một cái: "Cuối cùng anh đứng về phía ai?"

Tống Tinh Dã châm ngòi rồi chạy, cười híp mắt kéo Tư Hàn đi: "Chúng ta đi, để bọn họ tự chơi."

"Tống Tinh Dã, tôi không sao." Tư Hàn nhìn hai bàn tay nắm chặt vào nhau của bọn họ, mắt hơi tối, Tống Tinh Dã là đang an ủi anh sao?

Rõ ràng là một người trông có vẻ hậu đậu nhưng lại vô cùng quan tâm đến cảm xúc của đồng đội.

"Hả?" Tống Tinh Dã quay đầu lại.

Tư Hàn rút tay mình ra, lạnh lùng đeo kính trượt tuyết và mũ bảo hiểm, động tác đó nhìn là biết tay chơi lâu năm trên sân trượt tuyết.

Tống Tinh Dã có hơi ngây người, dù sao cũng rất ngạc nhiên, anh Hàn của cậu khi ăn mặc như thế này thật sự rất đẹp trai, khiến người ta có một loại thôi thúc muốn làm nhϊếp ảnh gia.

"Ngẩn người cái gì?" Tư Hàn cài chặt tấm ván trượt, đưa hai tay ra: "Lại đây."

Tống Tinh Dã trợn mắt, chỉ vào mình: "Em ư? Anh Hàn, anh dẫn em?"

Tư Hàn gật đầu: "Ừ."

Tống Tinh Dã lập tức cảm thấy có chút xấu hổ khi bị vả mặt nhưng trong thâm tâm lại dâng lên một niềm vui khác, a a a!

Cuối cùng cũng trở thành bạn với người cá mình thích rồi!

Tống Tinh Dã kích động một chút, nói ra thì cậu chưa từng được ai dẫn đi cả, nhất thời không biết nên thao tác như thế nào.

Tư Hàn nắm lấy tay cậu: "Chân giẫm lên vị trí giữa hai chân tôi."

Tống Tinh Dã: "Vâng."

Nuốt nước bọt.

Xác định Tống Tinh Dã đã giẫm đúng vị trí, Tư Hàn đặt tay đối phương lên vai mình... Đây cũng là quyết định sau khi anh cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao anh cũng đã nhận quà, dẫn Tống Tinh Dã trượt tuyết coi như là quà đáp lại vậy.

Tống Tinh Dã vòng hai tay ôm lấy cổ Tư Hàn, hai người áp sát vào nhau, mà Tư Hàn lại cao hơn cậu, vị trí lõm ở cổ vừa vặn có thể để mặt cậu vào.

"Em xong rồi." Tống Tinh Dã nói.

"Ừ." Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng đáp lại nhàn nhạt, sau đó chân họ khẽ động, hai người cùng ván trượt bắt đầu lao về phía trước.

Gió lạnh thổi vào mặt, tốc độ phấn khích không ngừng tăng nhanh, cơ thể như đang bay trên mặt tuyết, trở nên nhẹ nhàng hơn, đây chính là niềm vui khi trượt tuyết.

"Oa ——" Tống Tinh Dã ném mọi cảm xúc ra sau đầu, toàn tâm toàn ý hòa mình vào trò trượt tuyết đôi chưa từng thử này, trải nghiệm cảm giác được người khác dẫn bay.