Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 45

"Thật vui!" Tống Tinh Dã cười lớn.

Thì ra được người khác dẫn đi là như vậy, thật tuyệt, chỉ cần tận hưởng thôi, hoàn toàn không cần tự mình điều khiển điều chỉnh.

"Anh Hàn, anh là cao thủ trượt tuyết mà không nói với em." Tống Tinh Dã nói: "Học trượt tuyết từ khi nào vậy?"

Tư Hàn né tránh: "Đại học." Khi Tống Tinh Dã nói, giọng nói cứ văng vẳng bên tai, khoảng cách này hơi gần một chút.

"Thì ra là vậy." Tống Tinh Dã có vẻ rất hứng thú: "Vậy thì..."

"Tập trung vào, đừng nói chuyện." Tư Hàn ngắt lời cậu: "The Press."

Tống Tinh Dã lập tức nói: "Ok!"

Là một tay lái già trên sân trượt tuyết, Tư Hàn chỉ cần cử động là biết phải làm gì, động tác giữ thăng bằng ván trượt này làm một mình thì rất đơn giản, hai người thì cậu chưa từng thử nên ôm chặt lấy Tư Hàn.

Lần hợp tác đầu tiên có hơi lo nhưng không có nguy hiểm nào cả thuận lợi hoàn thành, họ trượt thẳng một đoạn.

Tư Hàn có vẻ không định dừng lại như vậy, lại bắt đầu thách thức dây thần kinh của Tống Tinh Dã: "Ollie."

Tống Tinh Dã: "Chết tiệt!"

Hai người phải nhảy lên trong tuyết khoảng ba mươi centimet, toàn bộ động tác có thể chỉ duy trì chưa đến một giây nhưng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Ngay khoảnh khắc nhảy lên, Tống Tinh Dã cảm thấy toàn thân mình như được đánh thức.

Á á á!

Không ai nói với cậu rằng dẫn người khác đi còn có thể chơi như vậy!

Tư Hàn: "Xoay ngoài một trăm tám mươi độ."

Tống Tinh Dã lập tức sợ toát mồ hôi: "Không!! Em chết mất!!"

Tư Hàn dang tay giữ thăng bằng nói một câu: "Ôm chặt tôi thì sẽ không chết."

Khi xoay ngoài, Tống Tinh Dã hét lên xé ruột xé gan: "Á—— anh Hàn sao anh lại chơi bẩn vậy!!!"

Cậu như một con gấu túi ôm chặt lấy vai Tư Hàn mới không bị văng ra ngoài.

"Ổn không?" Sau khi thực hiện liên tiếp mấy động tác này, giọng Tư Hàn hơi thở gấp, nghe rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tống Tinh Dã muốn nói không ổn nhưng đàn ông làm sao có thể nói mình không ổn được!

"Tiếp nào..."

Tiểu Tống gà mờ thở hổn hển.

Tư Hàn: "Butter Nose Roll."

Tống Tinh Dã thở phào nhẹ nhõm, cái này tương đối đơn giản, ván trượt không cần rời khỏi mặt đất, hai người phối hợp với nhau xoay một vòng.

Tư Hàn: "Indy Grab."

Tống Tinh Dã: "Á á á!!!"

Đồi trượt nhỏ! Đồi trượt nhỏ! Phía trước có một đồi trượt nhỏ!

Đến rồi! Đến như một quả đồi nhỏ!

Đây là động tác có độ khó cao nhất hiện tại, nếu thao tác không đúng cách, hai người có thể ngã đến mức không thể tự lo cho bản thân.

Nhưng đàn ông mà, chơi là phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hai người lao về phía đồi trượt nhỏ mà không biết rằng từ khi họ thực hiện động tác đầu tiên, đã có người chú ý đến họ.

Thậm chí có người đã lấy điện thoại ra quay xem hai người chơi bá đạo này cuối cùng sẽ thực hiện động tác gì.

Tốc độ quá nhanh, không có cơ hội giao lưu, sự phối hợp của hai người hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình.

Khoảnh khắc lao về phía đồi trượt nhỏ, Tống Tinh Dã hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên từ miệng: "Anh Hàn ——"

Trong khoảnh khắc này cơ thể họ lơ lửng, bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, trong vùng tuyết mênh mông, cậu như mất đi trọng lực, từng bộ phận trên cơ thể đều không dựa vào đâu.

Chỉ có ôm chặt lấy người trong lòng mới cho Tống Tinh Dã cảm giác chân thực rằng cậu vẫn còn sống.

Nhảy lên—— bay lên—— hạ cánh——

Động tác chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, người ngoài nhìn vào thấy thật đẹp mắt, phối hợp hoàn hảo, thật đỉnh!