Đừng Chạm Vào Đuôi Cá Của Tôi

Chương 43

Như vậy được chưa.

"Trời ạ, anh Hàn sao anh tốt thế?" Tống Tinh Dã được cưng chiều quá mức, cầm lòng đỏ trứng lên ăn một miếng mới tin là sự thật: "Cảm ơn anh Hàn."

Để bày tỏ lòng biết ơn, Tống Tinh Dã đề nghị: "Lát nữa trượt tuyết chúng ta lập thành một đội nhé, Tiểu Tống dẫn anh bay."

Thời đại học, Tư Hàn từng du học ở một quốc gia thường xuyên có tuyết rơi, ở đó từ trẻ ba tuổi đến cụ già tám mươi tuổi đều là khách quen của sân trượt tuyết.

Khi Tống Tinh Dã nói muốn dẫn anh bay, anh chẳng nói gì.

Tống Tinh Dã nhiệt tình đến mức khi đến sân trượt tuyết thay đồ còn quấn lấy Tư Hàn: "Để em giúp anh, cái này phải cài thế này, vừa nhanh vừa tốt, tuyệt chiêu độc môn của em đấy."

Tống Tinh Dã mặc bộ đồ trượt tuyết màu đỏ trắng rất ngầu, ngồi xổm trước mặt Tư Hàn, thành thạo giúp Tư Hàn chỉnh bộ cố định trên tấm ván trượt.

Cái đầu chưa đội mũ bảo hiểm tròn vo, tóc trông mềm mại lắm.

Tư Hàn vốn là người rất điềm tĩnh lạnh nhạt, được cậu thanh niên này chăm sóc như vậy cũng không khỏi hơi động lòng.

"Được rồi, có thể đi rồi." Tống Tinh Dã chỉnh xong ván trượt cho Tư Hàn mới bắt đầu loay hoay với ván trượt của mình.

Đây là ván cậu mang từ nhà đến, đã đi cùng cậu khá lâu rồi.

Trên mặt ván là những họa tiết màu sắc sặc sỡ mà Tư Hàn không hiểu, chỉ biết là rất sống động.

Đồ trượt tuyết của Tư Hàn là màu xanh trắng, trước khi đi Tống Tinh Dã hỏi anh có đồ trượt tuyết không, anh bảo không nên Tống Tinh Dã đã đi đặt, nói ra thì anh vẫn chưa trả tiền cho Tống Tinh Dã.

"Bộ đồ trượt tuyết này bao nhiêu tiền?" Tư Hàn đâu phải mù, đương nhiên nhìn ra hai bộ đồ là cùng một loại.

Tống Tinh Dã ngồi dưới đất đi giày trượt tuyết: "Anh Hàn, anh khách sáo quá, một bộ đồ trượt tuyết thì tốn bao nhiêu tiền chứ?"

Chỉ bằng tiền tiêu vặt ba tháng của Tiểu Tống thôi, không đáng nhắc đến.

Tư Hàn không nói gì nữa.

Bởi vì anh mặc định rằng người cá này đang theo đuổi anh nên tặng quà lấy lòng anh là chuyện bình thường.

Nếu như trong lòng anh không có một chút ý nghĩ nào, đương nhiên sẽ nghiêm khắc từ chối, rồi trả đủ tiền cho Tống Tinh Dã.

Nhưng Tư Hàn không ghét Tống Tinh Dã, cho nên anh do dự một lát rồi vẫn nhận món quà này.

Tống Tinh Dã đi giày xong đứng dậy: "Anh Hàn, lát nữa để em dẫn anh trượt một vòng trước, cho anh trải nghiệm kỹ thuật cao siêu của em."

Nói xong cậu đeo kính trượt tuyết vào, ôm ván trượt đi ra ngoài.

Tần Thiếu Phàm và Tư Lộ ra sớm hơn bọn họ, Tư Lộ không biết trượt tuyết, Tần Thiếu Phàm đang kiên nhẫn dạy bạn trai chẳng có kinh nghiệm gì.

Còn việc dùng ván trượt để kéo người thì không phải ai cũng có thể làm được, nếu như Tư Lộ không có chút kinh nghiệm nào, Tần Thiếu Phàm thật sự không dám kéo.

Tống Tinh Dã thì khác, kỹ thuật trượt tuyết của cậu đích thực tốt hơn Tần Thiếu Phàm một chút.

"Anh Phàm! Cậu để em ấy học ván đôi đi, xem khó khăn thế kia kìa!"

Tư Lộ tức giận: "Tống Tinh Dã, anh ngậm miệng lại."

"Được rồi." Tần Thiếu Phàm không muốn bọn họ cãi nhau: "Anh Hàn đâu?"

"Phía sau."

Mọi người cùng nhìn về phía sau, một bóng dáng cao ráo mặc đồ trượt tuyết màu xanh trắng đi đến trong tuyết, khiến mọi người đều ngẩn người.

Tần Thiếu Phàm huýt sáo một tiếng: "Anh Hàn của cậu đẹp trai thật!"

Tống Tinh Dã cười vui vẻ như đang khen chính mình: "Đương nhiên rồi."