Vốn là để mang lại sự tác động mạnh mẽ về thị giác, khơi dậy sự quấn quýt giữa các cặp đôi, nhưng Hạ Thời Hi lại dùng nó để nhìn rõ hoa quả, bánh ngọt tinh xảo được bày biện đẹp mắt trên bàn trà pha lê bên cạnh giường.
"!"
Hạ Hàn Sóc chú ý đến vẻ ươn ướt trong mắt người trước mặt càng rõ ràng, mây đen trên người anh tan đi không ít.
Có lẽ là vì tức giận khi bị tính kế, có lẽ là vì muốn rửa hận, Hạ Hàn Sóc một lòng muốn đối phương nằm trong vòng tay mình, khóc lóc cầu xin anh tha thứ… Đêm nay, anh nhất định sẽ khiến đối phương phải trả giá.
Hạ Thời Hi liên tục quay đầu đi, như thể không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt tủi nhục, làm sao Hạ Hàn Sóc có thể cho phép?
Bàn tay to lớn trắng lạnh từng lần từng lần kéo khuôn mặt tinh xảo về phía mình, cuối cùng trực tiếp giữ chặt cằm đối phương, khiến Hạ Thời Hi không thể quay đầu trốn tránh nữa.
Mái tóc rối bời ướt đẫm dính trên trán, làn da trắng mịn ướt đẫm mồ hôi vẫn hoàn hảo đến mức không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, đuôi mắt đỏ hoe khiến ngũ quan vốn đã tinh xảo diễm lệ càng thêm phần quyến rũ.
Nhưng dù bị khống chế như vậy, Hạ Thời Hi vẫn cố gắng liếc mắt sang chỗ khác không nhìn anh.
Trình độ này… vậy mà trước đó còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh?
Phải nói là, Hạ Hàn Sóc thật sự bị đối phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu không sau khi dược tính trên người anh giảm bớt, anh cũng sẽ không mạnh mẽ như vậy.
Hạ Hàn Sóc cười mỉa mai: "S…" Sợ rồi sao?
Còn chưa dứt lời, Hạ Thời Hi đã chống người dậy, với lấy một quả đào tiên nhìn mọng nước, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hạ Hàn Sóc, "cạp" một miếng to đùng.
Trời ơi! Ét ô ét! Sao lại ngon như vậy! Hu hu giấc mơ này thật quá chân thật! Mình ăn mình ăn mình ăn ngấu nghiến!
Hạn hán gặp mưa rào, hương vị tuyệt vời, đáy mắt Hạ Thời Hi lập tức sáng lên như đèn pha 500W, vừa ăn ngấu nghiến vừa rưng rưng nước mắt.
Ăn xong một quả trong vài miếng rồi lại với lấy cả đĩa hoa quả đặt bên cạnh, rõ ràng là muốn đại chiến một trận.
Vừa mới tìm lại được chút tự tin, đang đại chiến một trận Hạ Hàn Sóc: "…"
Dâu tây, cherry, na, mận... tất cả đều mọng nước, ngọt ngào, ngon miệng!
Là một người đã chật vật sống sót qua nhiều năm trong thời kỳ tận thế, Hạ Thời Hi lần đầu tiên mơ thấy một thiên đường cụ thể như vậy, đẹp đến mức nổi bong bóng.
Dược tính trong người cậu cũng đã giảm bớt sau cuộc vật lộn với Hạ Hàn Sóc, đủ để Hạ Thời Hi tận hưởng niềm vui ăn uống.
Trong một khoảnh khắc, cậu quên hết cơn say và sự choáng váng do thuốc gây ra, thậm chí còn quên cả cơn đau ở mông, chứ đừng nói đến người đàn ông đang chờ cậu tiếp tục.
“Ưm ưm ngon quá ư!”
“Chụt chụt a a ngọt quá!”
“Hừ hừ hừ…”
Hạ Hàn Sóc: “…”
Hạ Hàn Sóc: “……”
Hạ Hàn Sóc: “…………”
Chờ đã, chẳng phải người này nên nằm dưới thân anh, toàn thân lấm lem sao?
Có lẽ đây là một thủ đoạn mới?
Chắc chắn là muốn đạt được nhiều hơn… không chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh ta…
Hạ Hàn Sóc nhíu mày suy nghĩ, Hạ Thời Hi đã như lợn rừng đào bới, ăn hết nửa đĩa trái cây, đồng thời vươn móng vuốt về phía đĩa bánh ngọt tinh xảo khác.
Chiếc bánh nhung đỏ nhỏ gần như làm đầy khoang miệng cậu, chưa kịp nhai nuốt, hai tay đã chộp lấy bánh Black Forest và Tiramisu bên cạnh, ăn ngấu nghiến như sói đói, vô cùng hoang dã.
Có lẽ vì bánh không trơn tru như trái cây, Hạ Thời Hi ít phát ra những âm thanh kỳ quái, nhưng chỉ trong vài phút đã ăn đến mức dính đầy người, kem, mứt, sô cô la và bánh bông lan mềm mịn trộn lẫn vào nhau, dính khắp nơi.
Không cần Hạ Hàn Sóc ra tay trừng phạt, toàn thân cậu đã lấm lem, chỉ là khác xa với sự lấm lem mà anh tưởng tượng.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Hàn Sóc nín thở, mắt tối sầm lại, phản xạ có điều kiện là bụng cuồn cuộn, mặc dù anh nhanh chóng quay mặt đi, nhưng cơn mưa như xối xả ban đầu vẫn bất ngờ chuyển thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến anh ngã xuống đất.