“Xoảng——” là âm thanh của lòng tự trọng đàn ông của Hạ Hàn Sóc hoàn toàn vỡ vụn.
Anh cố gắng kìm nén cơn buồn nôn do chứng sạch sẽ nghiêm trọng gây ra, mặt không biểu cảm chịu đựng tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Điều khiến máu của Hạ Hàn Sóc sôi lên không chỉ là việc anh bị ép phải lặp lại vết xe đổ, mà lần này… đối phương thậm chí còn chẳng thèm nói móc hay liếc mắt nhìn anh, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong trái cây và bánh ngọt.
Chỉ trong vài phút, đủ loại thức ăn trên bàn nhỏ đầu giường sắp bị đối phương dọn sạch.
Là quỷ đói đầu thai à?
Hạ Hàn Sóc nghiến răng ken két, hít thở sâu nhiều lần cũng không thể ngăn máu dồn lên đầu, tuần hoàn nhanh chóng, khiến tác dụng của thuốc mạnh đến đâu cũng nhanh chóng giảm xuống.
Trong thời gian ngắn như vậy, thuốc kí©ɧ ɖụ© đương nhiên không thể nào chuyển hóa hết, chỉ là dựa vào sức kiềm chế mạnh mẽ để giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự chủ được.
Hạ Hàn Sóc với thân hình hoàn hảo như tượng điêu khắc Hy Lạp, nhưng cử động lại cứng đờ hơn cả zombie.
Sau khi tức giận xuống giường, anh càng giống bệnh nhân bị đột quỵ, tay xách giỏ, chân loạng choạng, lảo đảo muốn rời khỏi phòng, nhưng phải ngã ba lần mới đóng được cửa.
Hạ Thời Hi miễn cưỡng rời khỏi món ngon, đầu óc: ?
Sao đi rồi? (nhai nhai nhai) Có nên đuổi theo không? (nhai nhai nhai) Tuy kỹ năng không tốt nhưng cũng là người sống thơm phức nóng hổi mà… (nhai nhai nhai)
Hạ Thời Hi chớp chớp đôi mắt long lanh, miệng nhồi đầy thức ăn, như một chú sóc nhỏ nhai liên tục, nghĩ một chút rồi lập tức lắc đầu: Do dự thêm một giây nào nữa cũng là bất kính với thức ăn, hê hê!
*
Hạ Thời Hi tỉnh lại lần nữa đã là sáng hôm sau.
Tuy tác dụng của thuốc đã hết, nhưng cồn trong cơ thể vẫn chưa chuyển hóa hoàn toàn, cơn chóng mặt và đau đầu do say rượu khiến cậu không khỏi rêи ɾỉ.
Hạ Thời Hi ôm đầu, vừa rêи ɾỉ vừa vặn vẹo, cảm giác khó chịu và ngạc nhiên cùng ập đến, cậu vén chăn lên mới xác nhận, mình không chỉ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà hai chân còn bị mắc vào lỗ thủng trên ga giường.
Hạ Thời Hi: …?
Nhìn thẳng vào ga giường bị rách toạc do hai người vật lộn, vẻ mặt của Hạ Thời Hi cũng theo đó mà nứt ra, cậu không chết sao? Cậu không nằm mơ sao? Cậu không lên thiên đường sao?
Ngay khi Hạ Thời Hi cảm thấy mọi thứ đều không đúng, đầu óc vừa hoạt động lại thì một đoạn ký ức lớn ùa vào…
Cậu không có chết thật!
Không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết hào môn máu chó mà cậu đã từng đọc.
Hạ Thời Hi luôn có trí nhớ tốt, cuốn tiểu thuyết này lại là thú tiêu khiển hiếm hoi mà cậu tìm được trong thời tận thế.
Mặc dù khi cậu nhận được nó thì nó chỉ còn lại một nửa, nhưng trong sách có một nhân vật phụ trùng tên trùng họ với cậu, nên cậu nhớ rõ hơn về nội dung của cuốn sách.
Đây là một cuốn tiểu thuyết đấu đá hào môn với đầy đủ các yếu tố máu chó, boss lớn phản diện Hạ Hàn Sóc tuy là con trai cả của nhà họ Hạ, nhưng vì xuất thân không vẻ vang nên không có duyên với cơ nghiệp gia đình.
Tuy nhiên, anh sinh ra đã xuất chúng, ngay cả khi không có sự giúp đỡ của gia đình, anh cũng dựa vào thực lực của bản thân để tích lũy vốn liếng khi du học ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp về nước, anh nhanh chóng dẫn dắt nhóm của mình tự lập nghiệp, trở thành một tân binh nổi tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố A.
Nhưng anh là phản diện định sẵn sẽ bi kịch trong sách, người em cùng cha khác mẹ của anh mới là công chính trong sách.
Trong nửa cuốn sách mà Hạ Thời Hi đã đọc, phản diện Hạ Hàn Sóc đã sa lầy, và sự sụp đổ của anh bắt đầu từ ngày “Hạ Thời Hi” xuất hiện.
Tuy nhiên, “Hạ Thời Hi” không phải là nhân vật lợi hại gì, chỉ là một công cụ được người ta dùng để hãm hại phản diện, còn kèm theo chức năng tặng con.