Hạ Thời Hi đang vùi đầu muốn hút nước miếng trên áo choàng tắm của Hạ Hàn Sóc để giải khát thì ngẩn người, che miệng cậu làm gì? Đôi mắt mơ màng của Hạ Thời Hi có thêm một chút u oán vì cầu mà không được, rơi vào mắt Hạ Hàn Sóc lại càng trở thành bằng chứng cậu chủ động leo lên giường anh.
Nhưng trong lòng dù có ghê tởm đến đâu, động tác trên tay Hạ Hàn Sóc lại càng mất kiểm soát, nếu trừng phạt bằng hành động là điều không thể tránh khỏi, thì anh sẽ khiến đối phương hối hận.
Cổ áo của Hạ Thời Hi bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn chói mắt, bùm một tiếng, tia lửa lập tức bùng cháy!
"Ặc" một tiếng, Hạ Thời Hi đột nhiên mở to mắt, cậu hiểu rồi! Chắc chắn là cậu tích đức hành thiện, sắp chết rồi, ông trời còn cho cậu một giấc mơ đẹp như thiên đường, còn sắp xếp cho cậu một nam bồ tát khai trai!
Không ngờ, nước mắt xúc động của Hạ Thời Hi còn chưa kịp rơi ra khỏi khóe mắt, ngọn lửa bùng cháy đã tắt ngấm.
Hạ Hàn Sóc: "…"
Hạ Thời Hi: ?
Vậy là xong rồi sao?
Ông trời ơi? Alo alo?
Sau một hồi vật lộn ngắn, dược tính cũng giảm bớt một chút, Hạ Thời Hi mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt ra: "Chỉ, chỉ vậy thôi?"
Dưới tác dụng kép của thuốc và rượu, giọng nói của Hạ Thời Hi nghe đặc biệt nhẹ nhàng êm tai, lại vì khát nước mà thêm một chút khàn khàn, nghe có vẻ quyến rũ khó tả, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua cách dùng từ quá thẳng thừng của cậu.
Thực ra cậu chỉ quá bất ngờ, người đàn ông trước mắt này trông thật sự phi phàm.
Hơn nữa còn chủ động khai trai cho cậu, cứ tưởng là có hai cây bàn chải, ai ngờ lại là bàn chải không lông… cảm giác còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Hạ Thời Hi trước tận thế vẫn còn là một cậu bé, sau tận thế thì sống sót là vấn đề lớn nhất, đến giờ vẫn chưa ăn thịt heo, đối với cậu, chuyện heo chạy cũng chỉ là trong tiểu thuyết.
Đầu cậu đột nhiên nhảy số, xem ra trong tiểu thuyết một đêm bảy lần là thật, với hiệu suất đáng kinh ngạc của người đàn ông này, một giờ bảy lần cũng được mà!
Nhưng nói chung có còn hơn không, giấc mơ đẹp như vậy, dù cậu sắp chết hay đã chết rồi, đều là giấc mơ đẹp cậu nhặt được.
Hạ Thời Hi như thông suốt mà gật đầu, "quà tặng" free thì không nên kén cá chọn canh, người đàn ông này tuy không được, nhưng được cái đẹp mã, hơn nữa thật sự rất tươi sống ấm áp, thở hồng hộc như thể l*иg ngực và xương sườn sắp rời nhà đi bụi vậy, hoàn toàn khác với zombie lạnh lẽo cứng đờ!
Thấy mặt người đàn ông đã đen như đáy nồi, Hạ Thời Hi nhìn chằm chằm vào l*иg ngực phập phồng dữ dội của người đàn ông, dịu dàng dỗ dành: "Không, không sao! Biết thở là giỏi lắm rồi!"
"Người còn ấm áp như vậy nữa…" Hu hu, ông trời ơi, cảm ơn ông!
Mặt Hạ Hàn Sóc càng đen hơn.
Nhưng mà có Hạ Thời Hi xen vào, Hạ Hàn Sóc cũng không còn để ý đến lòng tự trọng của trai tân đã vỡ vụn, vẫn giữ tư thế nghiêng đầu, mặt đen lại trừng mắt nhìn người kia.
"Giỏi, giỏi quá, anh vậy mà có thể dùng khóe mắt trừng người ta~"
"…"
Đó là, nhìn bằng đuôi mắt.
Hạ Hàn Sóc nhắm mắt lại, khí huyết cuồn cuộn, nhưng không phải vì tác dụng của thuốc.
*
Lần đầu tiên, Hạ Thời Hi cứ tưởng sẽ là lửa cháy lan ra đồng cỏ, kết quả lại bất ngờ co lại thành pháo hoa lóe sáng rồi tắt, xoẹt một cái là hết.
Lần thứ hai, Hạ Thời Hi tuy nhiều lần cổ vũ, nhưng cũng chỉ coi nó là một cơn mưa phùn thưa thớt, kết quả lại mưa như trút nước một hồi lâu vẫn chưa dừng.
Nụ cười trên mặt cậu đã sớm không giữ được nữa, theo định luật bảo toàn nụ cười thì chắc chắn là đã chuyển đi chỗ khác, chỉ là không biết chuyển đi đâu rồi.
Phía trên giường lớn là trần nhà được ốp kính toàn phần có thể phóng đại không gian, không chỉ phản chiếu rõ ràng đồ nội thất sang trọng trong phòng, mà ngay cả những gợn sóng trên giường nước cũng được bao quát hết…