Khi ba người lớn lên, Ôn Thanh Uyển càng ngày càng thoải mái hơn khi ở riêng.
Nàng ngày càng thận trọng trong lời nói và hành động trước mặt người nhà Ôn gia, giống như một khuê tú thế gia vọng tộc.
Khi lên mười tuổi, Ôn Minh Châu đã nhờ phụ thân và hai huynh trưởng trong tứ phương sưu tầm những thứ tốt cho nàng.
Nàng cẩn thận dưỡng ẩm làn da mỗi ngày, giúp cơ thể thơm tho và mềm mại.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nàng lại hiểu rõ tâm tư của nam nhân và luôn có thể phán đoán chính xác sở thích của người đó.
Trong toàn bộ kinh thành, hầu như tất cả con nhà quyền quý từng gặp qua Ôn Minh Châu đều say mê nàng, ngay cả các hoàng tử cũng mê đắm nàng.
Dù là nam tử tuấn tài có hôn thê hay không có hôn thê thì đều nghĩ đến việc cưới nàng về nhà.
Ôn lão phu nhân rất hài lòng với điều này, thường xuyên nói rằng cháu gái Ôn gia trời sinh đã chiếm lấy trái tim nam nhân.
Chủ mẫu của Ôn phủ là Ôn phu nhân cũng rất mãn nguyện khi nuôi dưỡng đứa con gái ưu tú này, đây là niềm tự hào của bà.
Khi xuất hiện tại các buổi yến tiệc, Ôn phu nhân luôn nắm tay Ôn Minh Châu, như thể Ôn Minh Châu là con gái ruột của bà.
Thái tử rất thích Ôn Minh Châu, nhưng nàng là con gái của một quan viên ngũ phẩm nên nhất định không thể làm Thái tử phi.
Huống chi Ôn Minh Châu còn chưa trưởng thành, Thái tử đã hai mươi, qua tuổi cập kê, Hoàng thượng chủ động giúp hắn tuyển chọn Thái tử phi.
Tuy nhiên, hắn đã cầu xin mẫu hậu để vị trí trắc phi cho Ôn Minh Châu, nếu không hắn sẽ không cưới Thái tử phi.
Lần đầu tiên, Thái tử có thái độ cứng rắn như vậy, Hoàng hậu không còn cách nào khác đành phải bằng lòng để Ôn Minh Châu làm trắc phi.
Đợi Ôn Minh Châu tới tuổi cập kê, Hoàng hậu ban ý chỉ xuống.
Vào ngày này ở kiếp trước, Ôn Minh Châu chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này, nàng đã mạnh dạn nói rằng mình sẽ không làm thϊếp và chỉ muốn một vợ một chồng cả đời.
Trong số các quan viên trong triều, không có nam nhân nào chỉ lấy một vợ.
Chỉ có những người quá nghèo không đủ khả năng nuôi gia đình mới cưới một vợ, thậm chí có rất nhiều người không có tiền, không đủ khả năng nuôi vợ.
Sau khi Ôn Minh Châu đào hôn, Ôn lão gia vì mạng sống của hàng trăm người Ôn gia mà bức ép con gái lớn Ôn Thanh Uyển thay thế xuất giá.
Khi Hoàng đế cùng Hoàng hậu nhìn thấy con gái của chính thê Ôn gia thay thế xuất giá, họ chỉ nhắm mắt làm ngơ và ưng thuận.
Để làm Ôn Thanh Uyển nhục nhã vào ngày thành hôn, Thái tử đã đồng thời nạp mười mỹ nhân có vẻ ngoài hơi giống Ôn Minh Châu.
Thái tử không dám làm trái ý phụ hoàng cùng mẫu hậu, nhưng lại có thể làm Ôn Thanh Uyển xấu hổ, đem nàng làm trò cười cho cả kinh thành.
Ôn Thanh Uyển từ nhỏ đã bị Ôn Minh Châu nhiều lần hãm hại, người trong nhà vứt bỏ, nên tâm nàng đã luyện thành sắt thép.
Nàng hiếu kính trưởng bối, mặc dù Thái tử đối đãi với nàng vô cũng lạnh nhạt.
Nàng cũng rất quan tâm đến Thái tử và tự mình giải quyết mọi việc, Thái tử Triệu Giác có vẻ ngoài tình cảm nhưng lại có bản tính lạnh lùng.
Nhưng có một số người mà Thái tử không dám trái ý như phụ hoàng cũng mẫu hậu.
Hắn sinh ra đã có thân phân tôn quý, nhưng ngày càng trưởng thành, hắn đã đánh mất dũng khí khi đối mặt với phụ hoàng cùng mẫu hậu, không dám làm trái ý họ.
Kiềm nén lâu ngày chắc hẳn nội tâm rất vặn vẹo, Thái tử từ nhỏ đã được nuông chiều nên trái tim còn mỏng manh hơn thủy tinh.
Ôn Uyển Thành lớn lên trong sự đau khổ, trắc trở, cả phụ thân lẫn mẫu thân đều không yêu thương, các huynh thì vứt bỏ, không thích nàng, vì vậy nàng đã rèn luyện trái tim mình trở nên bất khả xâm phạm.
Nàng biết rõ thân phận của mình, nếu đi sai một bước ở Đông Cung, nàng sẽ rơi xuống vực sâu.
Phía sau không có cây lớn nào để nàng nương tựa, ngay cả Cẩm Lan và Cẩm Tước cũng lần lượt bị mắc kẹt ở Đông Cung để bảo vệ nàng.
Ôn Thanh Uyển chỉ có thể lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt vì họ mỗi đêm khuya.
Nàng từ nhỏ đã không có du͙© vọиɠ, không ai có thể làm tổn thương nàng, Thái tử không thích nàng, nhưng cuối cùng hắn không thể sống thiếu nàng.
Dựa vào trái tim mạnh mẽ đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ, Ôn Thanh Uyển đã phải chịu đựng hết sức khi làm Thái tử phi và được phong làm Hoàng hậu khi Thái tử lên ngôi.
Ở kiếp trước, Ôn Minh Châu đã không chạy xa khi đào hôn, nàng biết được tỷ tỷ đã thay thế nàng xuất giá, Ôn gia không mạo phạm thánh thượng.
Khi hồi phủ, nàng đã vui vẻ gả cho người mà nàng hằng mong ước, không lâu sau khi thành thân, nàng nói hắn là một kẻ mama boy chính hiệu.
Hắn không chỉ cho phép lão phu nhân của phủ Quốc công cùng biểu muội quấy rối nàng, thậm chí còn không tuân thủ theo lời thề đã lập, mà cưới biểu muội như một người vợ bình đẳng.
Ôn Minh Châu có Thái tử, cùng phụ thân và huynh trưởng chống lưng nên không muốn mình phải chịu ấm ức nên dễ dàng ly hôn.
Sau khi ly hôn, nàng tái giá với con trai thứ hai của phủ Thừa tướng, nhưng thiếu gia Thanh Phong Minh Nguyệt lại là một kẻ biếи ŧɦái.
Ôn Minh Châu lại ly hôn và tái giá với vị tướng quân trẻ tuổi, sau khi thành thân, nàng lại khóc đòi ly hôn, nói rằng thủ đoạn của vị tướng quân trẻ tuổi này đều dành cho cả nam và nữ.
Thành thân lần thứ năm trong vòng 5 năm, cuối cùng Ôn Minh Châu cũng để mắt đến con trai của Hầu phủ sa sút, không gần nữ sắc.
Sau khi hỏi thăm, nàng biết được Hầu phủ sa sút khó có thể chống đỡ được trong thời gian dài, người con trai thì lại què và Ôn Minh Châu có của hồi môn hậu hĩnh.
Nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng có thể uy phong ở Hầu phủ và được người trong Hầu phủ tôn thờ.
Nhưng trước khi bắt đầu biểu diễn, nàng đã bị đánh đập dã man cho đến chết.
Tại sao Ôn Thanh Uyển lại biết nhiều như vậy?
Bởi vì nếu Ôn Minh Châu muốn ly hôn và tái giá, trước tiên nàng phải khóc lóc với Thái tử và cần sự giúp đỡ của hắn.
Thái tử sẵn sàng giúp nàng ly hôn, rồi tái giá, thấy nàng không hạnh phúc, hắn càng vui vẻ hơn.
Sau này, khi Thái tử lên ngôi Hoàng đế, Ôn Minh Châu cũng muốn vào cung, nhưng Hoàng đế không còn thích nàng nữa.
Ôn Minh Châu là người hoạt bát và vui vẻ, Hoàng đế sẽ tìm kiếm những người con gái xuất thân từ gia đình quý tộc hoạt bát và vui vẻ hơn nàng.
Những ưu điểm mà nàng có, rất dễ bị người khác tách biệt và vượt qua.
Ôn Minh Châu không hiểu điểm này, nàng cho rằng Thái tử có tình cảm sâu đậm với nàng nên sẽ giúp nàng thành thân lần nữa.
Hôm nay tái sinh, Ôn Minh Châu quyết định không đào hôn nữa, nàng nguyện ý làm Trắc phi của Thái tử.
Ôn Minh Châu muốn làm hoàng hậu, nhưng Ôn Thanh Uyển lại có chút bất an!
Kiếp trước nếu không phải nàng cẩn thận tính toán, huống chi là địa vị Hoàng hậu, ngay cả ngai vàng Hoàng đế cũng chỉ là một giấc mộng.
Nghĩ tới chuyện cũ, Ôn Thanh Uyển không biết mình ngủ quên từ lúc nào.
Sáng hôm sau.
Bầu trời như một bức tranh sơn dầu khổng lồ, với màu xanh nhạt và màu hồng rực cháy lặng lẽ đan xen, báo hiệu sự bắt đầu của một ngày mới.
Dù ngủ muộn nhưng Ôn Thanh Uyển vẫn dậy đúng giờ.
Nàng đang định tắm rửa và đi thỉnh an Tổ mẫu thì nghe thấy giọng nói của Cẩm Lan.
"Tiểu thư, xin người ngủ thêm chút nữa. Lan cô cô ở bên cạnh lão phu nhân vừa mới tới đưa tin, nói hôm nay tiểu thư không cần đến thỉnh an lão phu nhân."
“Ừ, không cần phải thỉnh an tổ mẫu, vậy ngươi vào bếp mang bữa sáng ra sân cho ba người chúng ta cùng ăn nhé.”
“Nô tỳ gọi Cẩm Tước mang bữa sáng lên, nô tỳ sẽ đợi tiểu thư tắm rửa.” Giọng nói của Cẩm Lan luôn mềm mại nhẹ nhàng.
Ôn Thanh Uyển vừa tắm rửa xong, cùng Cẩm Lan ra khỏi phòng đi tới sân, Cẩm Tước đưa bữa sáng lại.
Nàng đặt mâm cơm xuống, cau mày nói: “Tiểu thư, đêm qua lão phu nhân, lão gia, phu nhân và hai vị thiếu gia ở trong đại sảnh nghị sự gì đó đến tận sáng sớm.”
"Ăn đi." Ôn Thanh Uyển không muốn nói thêm nữa.
Nàng biết rõ Ôn Minh Châu đến mức chắc hẳn nàng ta đã chọn cho nàng gã nam nhân tồi tệ nhất trong số rất những người chồng cũ của nàng ta.
Ôn Thanh Uyển ăn bữa sáng ngon miệng một cách thích thú. Cho dù phải sống một cuộc sống mới, nàng vẫn rất thèm ăn và muốn ăn uống trong vui vẻ.
Ăn sáng xong, Ôn Thanh Uyển ngồi trên xích đu trong sân, lắc lư chậm rãi đã nhiều năm rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư, không ổn, Thừa Ân Hầu phủ cho bà mối tới cầu hôn!"
Cẩm Tước lao vào và hét lên, tuy Ôn Thanh Uyển rất bình tĩnh nhưng nàng gần như ngã khỏi xích đu.